Chương 17

Cô chỉ vào máy xúc đất nằm bên cạnh nói: “Nhìn thấy không? Đây chính là chiếc máy xúc bị sét đánh hỏng của đội thi công hôm qua, tài xế điều khiển máy xúc cũng đang nằm trong bệnh viện đấy."

Nhóm công nhân kiến trúc nhìn nhau, Lưu Quốc Lương cười ngặt nghẽo đến cong cả eo.

“Ha ha, năm nào rồi mà còn có người tin vào cái gì mà thần linh nổi giận, cười chết tao!”

“Chuyện này tao có nghe trưởng thôn Vương nói, nhưng làm công nhiều năm như vậy chuyện gì mà tao chưa thấy qua, ai sợ ai chứ. Tới đây tới đây, hôm nay tao cũng rất muốn nhìn xem Sơn thần nổi giận là như thế nào!” Linh Bảo khoanh tay lùi sang một bên: “Được rồi, cái gì nên nói tôi cũng đã nói hết rồi, là các ông tự tìm đường chết.”

Đội thi công đã chuẩn bị sẵn sàng, Lưu Quốc Lương hiên ngang kiêu ngạo ngồi vào buồng lái máy xúc. Hắn xuất thân tốt nghiệp trường kỹ thuật Hồng Tường, làm giàu bằng nghề lái máy xúc, sau đó tự mở một đội kỹ sư riêng để lập nghiệp, thỉnh thoảng cũng tự lái máy xúc.

Máy xúc đất thịch thịch bắt đầu di chuyển về phía trước, khi nó đến khoảng cách thích hợp, Lưu Quốc Lương điều khiển cần đồng thời đập mạnh một cái, bức tường bên ngoài lập tức bị phá vỡ, nổ loảng xoảng, bụi bay tán loạn quanh miếu.

Lưu Quốc Lương cười lạnh một tiếng, mở cửa sổ ra nhìn “tác phẩm” của mình, nói với Linh Bảo: “Mỹ nữ, Sơn thần nổi giận của cô đâu?”

Nhưng vẻ mặt của nhóm công nhân bên ngoài lại hơi kỳ lạ.

Không có nguyên nhân nào khác, chủ yếu là bởi vì bầu trời vốn đang trong xanh đột nhiên bị mây đen bao phủ, ánh sáng xung quanh miếu Sơn thần cũng trở nên ảm đạm, mây đen sấm sét ầm ầm, giống như sắp có bão lớn.

"Anh… anh Lưu…" Có người chỉ lên trời, mặt đầy vẻ kinh ngạc: "Không đúng!"

Vừa dứt lời, một tiếng ‘oanh’ bao phủ khắp đất trời, một đạo thiên lôi to bằng cổ tay rơi xuống máy xúc, sau đó mọi người lại nghe thấy một tiếng nổ lớn, đợi bọn họ phục hồi tinh thần lại thì đã thấy chiếc máy xúc bị nổ nát, các loại phụ tùng linh kiện, sắt, thép chia năm xẻ bảy bay tứ tung.

Còn về phía Lưu Quốc Lương, hắn mất nửa ngày mới ngồi dậy khỏi đống sắt vụn, khuôn mặt bị khói bụi ám đen, còn có một vài vết máu do trầy xước, đầu tóc đen cũng bị đốt cho trụi lủi, vừa động đã rớt xuống, bên tai còn đang kêu vo vo, nhìn dáng vẻ giống như hoàn toàn bị đánh choáng váng.

Linh Bảo đi tới, cúi đầu nhìn hắn, lớn tiếng nói: "Lửa giận của Sơn thần không dễ dàng xoa dịu như vậy đâu, mục tiêu tiếp theo của lôi điện chính là ông." Sức mạnh của lôi điện quá lớn, nếu đánh trúng người trên cơ bản đều mất mạng, cho nên ban nãy lúc Linh Bảo sử dụng lôi thuật có cố ý tránh đánh trúng bọn họ, nhưng lần sau, cô không chắc bọn họ sẽ không bị vạ lây.

Lưu Quốc Lương hồi phục tinh thần lại thấy mây đen trên bầu trời vẫn còn chưa tan đi, sấm chớp loé lên, hắn lập tức lộ ra vẻ mặt kinh hãi.

Sự việc vừa rồi đã đánh tan đi khí thế không sợ trời không sợ đất của hắn, hắn nghe vậy vội vàng quỳ xuống dập đầu cầu xin:

“Sơn thần tha mạng! Sơn thần tha mạng! Con không dám phá nữa, con sẽ rời đi ngay, xin ngài đừng đánh con nữa!”

Những người khác thấy hành động của hắn cũng nhanh chóng quỳ xuống dập đầu phủi sạch quan hệ, sợ sấm sét không có mắt đánh trúng bọn họ.

Những người này dập đầu được một lúc, thấy không có sấm sét giáng xuống nữa, lập tức mạnh dạn đứng dậy chuẩn bị bỏ chạy.