Chương 26

Nào ngờ Vương Vĩ tự mình tìm đường chết, vậy mà lại chạy đến nơi âm khí dày đặc như bệnh viện, còn ở đó tận hai ngày, vốn nữ quỷ chính là oán hồn, được âm khí của bệnh viện tẩm bổ tức khắc gia tăng sức mạnh, bây giờ đã đủ năng lực để gϊếŧ hắn.

Cô theo bản năng thi triển thuật phân thân, tức khắc có một phần thần thể thoát ra.

Thuật phân thân có thể làm thần linh ở những nơi khác nhau đồng thời xuất hiện cùng một lúc.

Linh Bảo “Ồ” lên một tiếng, không ngờ tuy thần thể không thể thoát xác ra hết, nhưng cô vẫn có thể sử dụng thuật phân thân. Lúc này cô cũng không có tâm trạng nghiên cứu mấy thứ này.

Bởi vì lúc trước Linh Bảo đã để lại một tia thần thức trên người Vương Vĩ, nên nháy mắt cô đã đến phòng bệnh của bệnh viện huyện cách đó mấy chục km. Phòng bệnh đang lâm vào hỗn loạn, vài nhân viên y tế đang ra sức ấn chặt Vương Vĩ, những người khác bận bịu lấy bình dưỡng khí, lúc này Vương Vĩ đã cận kề cái chết.

Nhìn thấy dáng vẻ kinh hãi và đau đớn đến tột cùng của hắn, nữ quỷ hung ác cười ha ha, tiếng cười quỷ dị lạnh lùng đặc biệt xuyên thấu giữa đêm khuya. “Dừng tay!”

Linh Bảo hét lớn một tiếng, giơ tay hất một cái, tóc của nữ quỷ đối với người phàm giống như dây thép lập tức tan chảy và đứt đoạn như thể đυ.ng phải nhiệt độ cao.

Thần thể vốn chính là cực dương, hoàn toàn không cần sử dụng thần lực cũng có tác dụng khắc chế *quỷ thể.

*quỷ thể: thân thể của quỷ

Nữ quỷ hét lên đau đớn như bị bỏng, sau đó giương nanh múa vuốt xông về phía Linh Bảo:

"Cô dám cản trở tôi! Các người cùng đi chết đi!"

Linh Bảo giơ chân đá nữ quỷ va đập vào tường, sau đó tiến lên, một tay bóp chặt cổ nữ quỷ, tay còn lại tát mấy cái vào mặt nữ quỷ.

Nữ quỷ kêu gào giãy giụa, sắc xanh trên mặt dần dần biến mất, lộ ra một khuôn mặt trắng trẻo vô cùng thanh tú, nếu nhìn kĩ sẽ thấy gương mặt này trạc tuổi với thân thể Linh Bảo.

Thấy vậy, Linh Bảo thả cô ta ra, nữ quỷ trượt xuống góc tường. "Tỉnh táo lại chưa?"

Nữ quỷ không dám công kích cô nữa, oán khí tiêu tán, thực lực cũng yếu đi rất nhiều, trong mắt tràn đầy oán hận cùng sợ hãi nhìn Linh Bảo: “Vì sao lại ngăn cản tôi? Cái tên cặn bã Vương Vĩ này, là do hắn đáng chết!” “Chính bởi vì Vương Vĩ là tên cặn bã nên mới không đáng để cô làm vậy. Nhân gian có pháp luật của nhân gian, luân hồi có quy luật của luân hồi, cô gϊếŧ hắn có thể cô sẽ cảm thấy vui sướиɠ, nhưng sẽ mang theo nợ đời bị đọa vào đường luân hồi, chịu lửa nghiệp thiêu đốt.”

Quỷ hồn ở nhân gian sẽ dựa vào việc có nợ mạng người hay không mà khi vào Luân Hồi sẽ hưởng đãi ngộ khác nhau. Thiên đạo vô tình, đường luân hồi giống một cỗ máy lạnh băng, dù là nguyên nhân gì, chỉ cần dính vào nợ đời, nhất định sẽ bị đẩy vào nghiệp hỏa. Gϊếŧ càng nhiều người, cường độ thiêu hủy càng lớn và thời gian chịu khổ cũng càng lâu.

Rất nhiều quỷ hồn bởi vì có quá nhiều nợ đời nên không thể thoát khỏi kết cục bị tra tấn đến hồn phi phách tán.

“Tôi không sợ! Tôi không sợ! Chỉ cần có thể gϊếŧ hắn, cái gì tôi cũng không sợ!" Nữ quỷ cuồng loạn rống to.

“Cô thật sự không sợ sao?” Linh Bảo đi tới, ngón tay đặt ở trên trán nữ quỷ, nữ quỷ thống khổ kêu gào, giãy giụa.

Lúc này cô ta đang ở trong nghiệp hỏa, chịu đủ thống khổ đau đớn muốn chết, nhưng dù cô ta có trốn đi nơi nào đều bị những ngọn lửa bao quanh, linh hồn và quỷ thể của cô ta không bị thiêu thành tro bụi, mà sẽ khôi phục lại như cũ rất nhanh, sau khi khôi phục lại bị thiêu đốt lần nữa, vĩnh viễn không có kết thúc.