Chương 38

Trên đường sinh mệnh màu xanh lá cây, có một mốc thời gian chói mắt hơn cả. Linh Bảo dùng thần thức khẽ chạm vào đó, lập tức liền trông thấy được hình ảnh.

Người phụ nữ vẫn mặc bộ quần áo đang mặc trên người, lái một chiếc xe con băng qua đường, rõ ràng là đèn xanh, không ngờ lại có một chiếc xe tải lớn từ hướng vuông góc lao tới, tốc độ rất nhanh, cú đâm trực diện khiến cả người phụ nữ và chiếc xe đều bị lộn nhào, xe lăn vài vòng trên mặt đường mới dừng lại, máu tươi từ trên người bà ấy chảy ra, khi cảnh sát giao thông cứu được bà ấy ra khỏi xe thì phát hiện bà ấy đã không còn hơi thở.

"Bác là một người tốt bụng, cháu muốn nhắc bác đôi câu xem như lời cảm ơn, sắp tới đây bác sẽ gặp hạn, buổi chiều đừng đi đến đường Xuân Huy." Linh Bảo nhìn người phụ nữ trung niên, nói một cách nghiêm túc.

Người phụ nữ trung niên tên Mạnh Mẫn thoáng chút kinh ngạc, hôm qua bà ấy vừa mới đăng ký cho con gái một lớp học đàn piano ở đường Xuân Huy, chiều nay muốn đưa con đi học, chắc chắn sẽ đi con đường đó.

Nhưng sao cô gái này lại biết được? Nghĩ tới đây bà ấy bèn hỏi thẳng.

Linh Bảo nói: "Cháu có học qua chút thuật bói toán, có thể quan sát khí sắc của người khác, tất nhiên cũng biết một ít chuyện người bình thường không biết.”

Mạnh Mẫn bị dáng vẻ nghiêm trang của cô chọc cho bật cười thành tiếng, sau đó nói: "Ba cái đồ bói toán với phong thủy ấy mà, toàn là lừa người cả. Cháu còn nhỏ tuổi đừng sa đà vào những thứ tà đạo lệch lạc này, phải tin tưởng khoa học, học hành chăm chỉ mới là chuyện quan trọng.”

Về phần Linh Bảo làm sao biết chuyện bà ấy muốn đi đường Xuân Huy, bà ấy cảm thấy là trùng hợp, dù sao ở đường Xuân Huy cũng có rất nhiều lớp bồi dưỡng, tuổi của mình vừa nhìn đã biết là có con, rất có thể sẽ phải đưa đón con nhỏ đi học. Đây chỉ là suy luận ra mà thôi.

"Nếu bác không tin cháu có thể xem giúp bác một chút." Linh Bảo vốn định xem cho bà ấy một ít chuyện trong quá khứ để thể hiện năng lực của mình, không ngờ người phụ nữ trung niên hiền lành này lại tránh như tránh tà, cuống quýt xua tay nói: "Không cần, không cần, tôi không tin cái này."

Linh bảo hết cách, đành phải cho bà ấy một lá bùa: "Lá bùa này bác hãy giữ lấy, tuy rằng không thể hóa giải tai kiếp của bác, nhưng có thể giúp bác tránh được một lần bị tổn thương ngoài ý muốn. Lúc nào bác cảm thấy lời cháu đáng tin thì hãy đến thôn Bạch Đế tìm cháu.”

Thấy vẻ mặt không muốn nhận của người phụ nữ, Linh Bảo lại thêm một câu: "Tặng bác, không lấy tiền.”

Hầu hết mọi người khó có thể từ chối quà tặng miễn phí, chẳng hạn như quạt cầm tay và khăn giấy in quảng cáo của bệnh viện được phát ở bên đường, lúc nào cũng rất dễ phát.

Nghe Linh Bảo nói không lấy tiền, lúc này Mạnh Mẫn mới nhận lấy, dù sao cũng không tốn tiền, thôi thì cứ nhận lấy vậy.

Bà ấy vốn tưởng rằng Linh Bảo sẽ tiếp tục lôi kéo bà ấy cho tiền hóa kiếp, hoặc là để lại số điện thoại gì đó, ai ngờ đối phương chẳng nói thêm gì nữa cứ thể để cho bà ấy đi.

Mạnh Mẫn tiện tay cất lá bùa vào trong túi áo của mình rồi quẳng chuyện này ra sau đầu.

Bốn giờ chiều, bà ấy đưa con đến lớp đào tạo, sau đó định bụng lái xe đến trung tâm mua sắm mua đồ, trước giờ bà luôn lái xe rất cẩn thận, lần nào cũng chú ý quan sát kỹ đèn giao thông, sau khi chắc chắn đèn đã chuyển xanh, những chiếc xe khác đều đã bắt đầu đi bà ấy mới nổ máy xe.