Chương 7

Gã nghĩ một hồi, lại lo việc mình làm nhỡ có sơ hở gì, bản thân cần có một người không sợ rắc rối chống lưng, liền liên hệ với Lưu Quốc Lương, một chủ thầu có tiếng trong huyện, rồi ra giá cao gấp 3 lần giá thị trường, Lưu Quốc Lương nghe xong đồng ý tức khắc, nói rằng ngày kia sẽ dẫn người đến khởi công.

Ngô Xảo Trân vô cùng hài lòng với biểu hiện ngày hôm nay của Linh Bảo, đứa cháu gái trước kia luôn miệng phê phán bà là người mê tín dị đoan nay lại ra mặt ngăn cản trưởng thôn phá bỏ ngôi đền trên núi, còn thay đổi từ đứa nhỏ nhút nhát ngày xưa trở nên vô cùng mạnh mẽ.

“Linh Bảo, về sau con vẫn phải giống như ngày hôm nay, không được e sợ kẻ khác, con càng sợ, càng dễ bị bắt nạt. Nếu tương lai sau này con vẫn có thể đứng vững như hiện tại, bà già này có đi lúc nào cũng cảm thấy yên lòng”. Trên đường trở về bà tranh thủ dạy dỗ Linh Bảo vài câu.

Linh Bảo không có ý định để bà lão biết cháu gái của mình đã sớm rời xa cõi trần, hai người nương tựa nhau lâu như thế, chắc chắn sẽ cảm thấy rất đau lòng, vì vậy cô chỉ lẳng lặng lắng nghe rồi gật đầu. Lúc trở về ngôi nhà nhỏ của mình, Ngô Xảo Trân nói:

“Lúc sáng con còn phát sốt, bây giờ con đi nghỉ đi chút đi, bà xuống bếp làm cơm trưa.”

Hóa ra nguyên chủ vốn bị cảm mạo, hẳn là cơn sốt kia đã khiến cô ấy mất mạng, Linh Bảo nghĩ thầm.

Sau khi bà Ngô rời đi, cô ngồi trong phòng ăn xem xét cái tivi cũ 24 inch một cách thích thú. Cô cảm thấy vô cùng hứng thú với kí ức của nguyên chủ, trong cái hộp này hình như là chứa đựng được rất nhiều người, nhiều chuyện lạ kì.

Khoảng nửa giờ sau, Ngô Xảo Trân bưng một mâm cơm bước vào phòng ăn. Bát cơm trắng như tuyết còn đang bốc khói nghi ngút, đồ ăn bao gồm một bát thịt xông khói xào mầm tỏi non, mầm tỏi xanh mướt, điểm xuyết màu đỏ au của thịt xông khói, còn có một đĩa đậu rán giòn thơm phức, bên trên quét một lớp dầu béo ngậy, hương thơm ngào ngạt tản ra làm người ta không kìm được mà chảy nước miếng.

Khứu giác của người phàm hoàn toàn khác so với thần linh, Linh Bảo chưa từng nghĩ, mùi thức ăn cũng có thể thơm đến như vậy.

Cô cầm lấy đôi đũa, cắm vào trong bát, sau đó lập tức gắp lấy một miếng cơm to bỏ vào miệng.

Miếng đầu tiên ngon đến nỗi cô quên cả nhai, đến chết cô cũng không thể tưởng tượng được người phàm lại ăn thứ đồ ăn thơm ngon đến thế này.

Phải biết rằng, thần linh chỉ có thể dựa vào hấp thụ linh khí của vạn vật mà tồn tại. Từ khi Thiên Đế trị vì đã chủ trương giữ nguyên đạo trời, bài trừ du͙© vọиɠ của con người, toàn bộ thiên đình trên dưới đều phải làm theo, đã lâu không còn ai để ý đến việc nấu nướng. Đa số thần linh đều uống gió thay cơm, nên đồ ăn của người phàm trong mắt bọn họ có ngon đến mấy cũng chỉ là vô nghĩa.

Thế nhưng người luôn coi trọng khẩu vị như Linh Bảo trước giờ vẫn hết sức thèm muốn mấy món ăn nhiều sắc màu của người phàm, thậm chí để có được nhiều cống phẩm hơn, cô luôn hết mực tận tâm với chúng sinh. Vậy nên trước khi cô rơi vào giấc ngủ trăm năm, cô được thờ phụng hương khói đầy đủ, do đó cống phẩm cũng rất nhiều.

Đáng tiếc là cho dù có được cung phụng, dâng hiến cống phẩm nhiều đến bao nhiêu, cô cũng không thể ăn hết mọi thứ giống như người phàm mà chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay hấp thu vào một phần linh lực, bởi vậy lễ vật dâng lên sau một thời gian dài cũng sẽ vẫn còn nguyên vẹn trong mắt người phàm.