Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đại Sư Huynh Bị Bất Công Đã Tái Sinh

Chương 16

« Chương TrướcChương Tiếp »
Y sẽ không tin tưởng những người này, giẫm lên vết xe đổ nữa.

Cố Nghiên thần sắc lãnh đạm lắc đầu: “Đệ tử không sao.”

Thấy thái độ của y lãnh đạm, không còn thân thiết như trước.

Thanh Dương Chân Nhân không hiểu y rốt cuộc là bị làm sao, rũ mắt suy tư một lát, ngón tay thon dài phất quá thanh kiếm đen nhánh trước mắt: “Chân Chân, ngươi và Tranh Vũ ra ngoài trước đi, vi sư có mấy lời muốn nói với Đại sư huynh của các ngươi.”

Lâm Chân Chân không muốn đi, mềm giọng làm nũng: “Sư phụ...”

Thanh Dương Chân Nhân mím môi không nói, trên mặt hiếm thấy hiện ra vẻ lạnh lùng.

Hắn ta dù sao cũng là sư phụ, là trưởng bối.

Đó là không cho Lâm Chân Chân làm nũng dính người nữa, người này cũng biết không có khả năng ở lại, ủy khuất chu môi.

Hành lễ qua loa rồi lôi kéo Triệu Tranh Vũ đi ra cửa.

Đợi hai người đi ra ngoài, Thanh Dương Chân Nhân nghiêm túc nhìn Cố Nghiên một lát.

Thấy y chỉ khẽ nhếch môi, không có chút ý tứ sẽ chủ động mở miệng để làm dịu lại quan hệ.

Cũng biết tính cách của y quật cường, chuyện đã cho là đúng thì sẽ rất khó thay đổi.

Nhịn không được nhẹ giọng thở dài nói: “Hôm nay Nghiên nhi tức giận với vi sư là vì vi sư đã thu Lâm Chân Chân làm đồ đệ sao?”

Nghĩ kỹ, cũng chỉ có chuyện này là có chút khả năng.

Thanh Dương Chân Nhân suy đoán: “Ngươi không thích Chân Chân?”

Nói ra lời này, hắn ta cũng có chút nghi hoặc.

Cố Nghiên không phải là người không dung được người khác, ngược lại sau Cố Nghiên, hắn ta còn thu hai đồ đệ là Triệu Tranh Vũ và Thích Dung Dung, đều được vị Đại sư huynh là Cố Nghiên này chăm sóc dạy dỗ rất tốt.

Sao tới phiên Lâm Chân Chân lại chọc cho Cố Nghiên giận rồi.

Giận cũng thôi đi, ngay cả sư phụ cũng muốn tránh xa.

Đây không phải là dấu hiệu tốt.

Hắn ta đợi câu trả lời của Cố Nghiên.

Lúc này tâm trạng của Cố Nghiên rất phức tạp.

Vẻ mặt ôn hòa thân thiết của Thanh Dương Chân Nhân đối với y thật sự quá chân thật.

Làm cho y nhịn không được tự đáy lòng lại dấy lên chờ mong.

Có lẽ lúc này sư phụ đối với y quan tâm là thật, cảm tình đối với y cũng là thật, nhưng sau này sư phụ của y cũng giống Triệu Tranh Vũ, bị Lâm Chân Chân dùng ôn ngôn nhuyễn ngữ, cẩn thận mượn sức.

Thảm kịch đó còn chưa phát sinh, y có nên... Thử thay đổi tương lai không.

Y mím môi, nhìn chăm chú Thanh Dương Chân Nhân hồi lâu mới chậm rãi thấp giọng hỏi: “Nếu ta nói ta không thích Lâm Chân Chân, ngài có thể đuổi gã ta về Lâm gia không?’

Đại khái là không ngờ y lại đưa ra yêu cầu này, Thanh Dương Chân Nhân sửng sốt: “Hài tử Chân Chân này ngoại trừ việc không thích tu luyện ra, bình thường đối xử với mọi người cũng rất ôn hòa hữu lễ, rất làm người yêu thích. Ta thấy Chân Chân đối với ngươi cũng không có chỗ thất lễ, sao Nghiên nhi lại không thích tiểu sư đệ?”

Cố Nghiên trầm mặc mím môi, trong lòng lạnh lẽo.

Rốt cuộc thì y đang chờ mong cái gì? Quả thực là buồn cười đến cực điểm!

Thanh Dương Chân Nhân thấy y trầm mặc không nói lời nào, biết y đang mất hứng liền thấp giọng giải thích: “Mẫu thân của Chân Chân là hải hữu chí giao của ta, sau khi nàng gả vào Lâm gia thì sống không như ý, lúc mang thai Chân Chân còn bị người hạ độc.

Huỷ đi một thân linh căn, làm tổn hại gân cốt của Chân Chân khiến nó không thể tu luyện, mà thời gian của nàng cũng không nhiều, trước khi chết đã sai người truyền tin lại đây, nhờ ta chăm sóc nó. Hiện giờ, Lâm gia đã sớm có tân phu nhân và tiểu thiếu gia, Chân Chân ở lại Lâm phủ chỉ có thể bị người khi dễ.”

Nếu không như thế hắn ta đã không đem Chân Chân về Tiểu Thương Sơn.

Thanh Dương Chân Nhân khẽ thở dài: “Chân Chân bây giờ đã không có nhà để về, rời Tiểu Thương Sơn sẽ không có chỗ để đi.

Hắn ta cẩn thận giải thích nguyên nhân không thể đuổi Lâm Chân Chân đi với Cố Nghiên.

Cố Nghiên lại không muốn nhiều lời với hắn ta nữa.

Chỉ lãnh đạm mím môi nói: “Vừa rồi là đồ nhi đi quá giới hạn, sư phụ muốn thu ai làm đồ đệ cũng được, không cần giải thích với ta nhiều như vậy.”

“Nếu không có chuyện gì, đồ nhi xin cáo lui trước.”

Thanh Dương Chân Nhân cũng không để cho y đi.

Cố Nghiên là đồ đệ mà hắn ta bớt lo nhất, từ nhỏ đến lớn chưa từng xin hắn ta cái gì.

Thật vất vả đưa ra một thỉnh cầu, hắn ta lại không thể thỏa mãn.

Trong lòng tự nhiên sinh ra hai phần áy náy: “Nghiên Nhi, Chân Chân đắc tội ngươi chỗ nào, ta bắt nó sau này chú ý không tái phạm nữa là được.”

Cố Nghiên lắc đầu: “Không có.”

Hai người giằng co dưới ánh sáng của dạ minh châu, Cố Nghiên hạ quyết tâm không chịu nhượng bộ, cứ yên lặng đứng như thế. Đầu tóc y chỉ cột qua loa, mặc áo vải thô xám bình thường nhất, khuôn mặt nghiêm túc kia lại trắng như ngọc, không khỏi quá tương phản.
« Chương TrướcChương Tiếp »