Chương 21

Tuy giá trị của Bích Lĩnh Quả xa xỉ, mỗi quả đều có giá hai trăm trung phẩm / hai ngàn linh thạch loại xấu, bốn mươi quả phân cho hắn ta chính là tám ngàn linh thạch trung phẩm.

Nhưng hắn ta cũng không lo Cố Nghiên tham phần của hắn ta.

Cây Bích Lĩnh Quả sau núi kia dù sao cũng thuộc sư môn bọn họ, mỗi hai mươi năm khi cây Bích Lĩnh Quả bắt đầu kết quả, mỗi lần Bích Lĩnh Quả chín đều là Cố Nghiên hái xuống chia cho bọn họ.

Hắn ta tin tưởng bốn mươi quả của hắn ta sẽ tới trong tay hắn ta.

Thậm chí hắn ta đã bắt đầu tính toán nên tìm linh thạch sau khi bán Bích Lĩnh Quả như thế nào.

Từ khi Lâm Chân Chân lên núi Tiểu Thương, mỗi lần xuống núi đều đi cùng hắn ta, hắn ta mua đồ cho Lâm Chân Chân mua cũng không nương tay.

Linh thạch tiết kiệm mấy năm rất nhanh liền xài hết.

Mà lần trước Lâm Chân Chân tới trấn Lạc Nhật có để ý một cái túi hương làm bằng bạc dưới biển sâu được chạm rỗng giá sáu trăm linh thạch, hắn ta đang chờ bán Bích Lĩnh Quả có linh thạch rồi mua về.

Không ngờ Cố Nghiên hái Bích Lĩnh Quả lại không chia cho hắn ta!

Chỗ đó ước chừng tám ngàn linh thạch trung phẩm.

Cho dù là Cố Nghiên cũng không thể chiếm lấy phần của hắn ta!

Triệu Tranh Vũ giận quá mất khôn, cũng dám mở miệng chất vấn Cố Nghiên: "Dựa theo chia phần của những năm trước, đệ hẳn phải được phân bốn mươi quả, hay Đại sư huynh muốn nuốt luôn phần của ta?"

Cố Nghiên bị hắn ta chọc cười: "Phần của ngươi ở đâu ra?"

Triệu Tranh Vũ cao giọng nói, "Sao đệ lại không có được!"

"Cây Bích Lĩnh Quả kia là linh thực của núi Tiểu Thương chúng ta tiểu Thương Sơn đích linh thực, kết đích trái cây không chỉ có là ta, thích sư muội cùng thật thật đều nên có một phần, ngươi hiện tại đem trái cây toàn bộ hái được đi, chẳng lẽ là nghĩ muốn độc chiếm tất cả bích lĩnh quả? !"

Triệu Tranh Vũ càng nói càng giận, hai má đỏ bừng, gân xanh trên thái dương nổi lên, nhìn như có thâm cừu đại hận với Cố Nghiên.

Cố Nghiên lạnh mặt nhìn, trong lòng chỉ cảm thấy châm chọc.

Lúc trước Ngư Thất có nhắc nhở y lưu cái tâm nhãn, đừng đối xử tốt với sư môn quá, nói trên đời này bằng hữu sư huynh đệ bởi vì tài nguyên linh thạch ầm ĩ trở mặt đếm không hết. Lúc đó Cố Nghiên còn không tín, hiện tại xem ra là y ngốc, ánh mắt lại không tốt, không công lấy đồ vật này nọ nuôi béo bạch nhãn lang.

Y nhìn thấy Triệu Tranh Vũ cười lạnh, nghe được Lâm Chân Chân ở bên cạnh hát đệm, "Đệ không cần, đệ không thể tu luyện, có Bích Lĩnh Quả chỉ lãng phí thôi. Nhưng mà Đại sư huynh… Bích Lĩnh Quả dù sao cũng là của sư môn, cho dù lần trước sâu bệnh là do huynh xuất lực giải quyết có thể chia phần nhiều, nhưng huynh không thể đem hết làm của riêng được."

"Huynh đưa phần của nhị sư huynh ra đi, chúng ta sẽ không làm ầm ĩ tới sư phụ được không?"

Cố Nghiên cười lạnh nhìn thấy bọn họ, "Ai nói với các ngươi cây Bích Lĩnh Quả là của sư môn?"

Triệu Tranh Vũ vô thức nói: "Bích Lĩnh Quả sống ở ngay đó."

Cố Nghiên sầm mặt, khí thế lãnh liệt.

"Ai nói với ngươi Bích Lĩnh Quả từ đầu đã sống ở đó?"

Triệu Tranh Vũ vẫn luôn sợ y, nghe vậy trực tiếp sửng sốt.

Năm đó lúc hắn ta lên núi Tiểu Thương, cây Bích Lĩnh Quả đã ở đó, sau Bích Lĩnh Quả nở hoa kết quả đều là sư phụ bọn họ lấy tám mươi quả, còn lại ba sư huynh muội tự chia đều, hắn ta đương nhiên sẽ nghĩ Bích Lĩnh Quả là của sư môn, nhưng nghe ý của Đại sư huynh…

Bích Lĩnh Quả không phải của sư môn bọn họ?

Sao có thể.

Ai lại ngu như thế, trồng một gốc linh thực quý giá như thế ở núi Tiểu Thương của bọn họ, tùy ý bọn họ hái quả bán lấy tiền.

Hắn ta không tin!

Triệu Tranh Vũ mở to hai mắt: “Huynh còn muốn gạt đệ?"

Cố Nghiên cười lạnh: "Ta thật sự không muốn gạt ngươi, Bích Lĩnh Quả là năm đó ta mang từ mạch núi Lạc Nhật ra trồng sau núi. Nếu ngươi không tin có thể tới trước mặt sư phụ hỏi, trước kia chia Bích Lĩnh Quả cho các ngươi là do ta vui, giờ ngươi chọc ta mất hứng thì ta không chia nữa."

"Cả cây đều là của ta, phần của ngươi ở đâu ra?"

Cố Nghiên nhướng mày, tươi cười châm chọc.

"Nếu muốn tính thì từ lúc ngươi lên núi tới giờ đã hai mươi mấy năm, chia phần Bích Lĩnh Quả ba lần, mỗi lần bốn mươi quả, tương đương tổng cộng hai vạn bốn linh thạch trung phẩm, chừng nào ngươi định trả tiền cho ta?"

Triệu Tranh Vũ trợn tròn mắt.

Hắn ta tìm Cố Nghiên đòi linh thạch, sao cãi xong hắn ta lại nợ Cố Nghiên linh thạch?

Hắn ta còn muốn cãi nhưng lại không thốt nên lời.

Chỉ có thể chân tay luống cuống đứng tại chỗ, cuối cùng vẫn bị Lâm Chân Chân lôi đi.

Cố Nghiên hướng về phía bọn họ cười lạnh, trở về viện của mình.