Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đại Sư Huynh Bị Bất Công Đã Tái Sinh

Chương 6

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sắc mặt của y trắng bệch, mồ hôi lạnh túa ra.

Ngón tay run rẩy sờ bụng mình, đan điền bị chủy thủ bén nhọn xé ra, cơn đau kịch liệt khi Kim Đan bị người ta sống sờ sờ kéo ra giống như giòi bọ ở trong xương hoành hành.

Phảng phất quấn quanh trên người y thành từng vòng từng vòng, xâm nhập cốt tuỷ.

Cho dù là khi sờ đến đan điền của mình vẫn bình yên vô sự, hoàn hảo như lúc ban đầu thì cũng không thể tiêu trừ cảm giác này.

Ánh nắng rực rỡ nhỏ vụn chiếu xuống đầu vai cùng tóc mai của y.

Rõ ràng là ấm áp dạt dào, là thời tiết tốt để người phơi nắng thư giản, giãn gân giãn cốt, nhưng Cố Nghiên lại chỉ cảm thấy như đã rơi vào hầm băng, máu trong người đã hoàn toàn bị đông cứng.

Là mơ sao?

Cố Nghiên sắc mặt tái nhợt, tâm thần không yên.

Không đúng, y từ nhỏ đã tu luyện ở Tiểu Thương Sơn, không lúc nào là không chuyên tâm, ít có tạp niệm, sau khi bước vào Luyện Khí kỳ thì liền rất ít khi nằm mơ.

Vậy tại sao y lại vô duyên vô cớ...

Tại sao lại mơ thấy ác mộng tàn nhẫn, thống khổ đến cùng cực như thế.

Ngay cả ảo cảnh y đã từng gặp khi độ Kim Đan Kiếp cũng không chân thật khủng bố đến như vậy.

Sư đệ xa lánh, sư muội oán hận, vị hôn phu thay lòng muốn từ hôn, sư phụ từ trước tới nay đối xử với y rất tốt... Tự tay xé mở đan điền của y, khoét lấy Kim Đan của y đưa cho Lâm Chân Chân, bỏ mặc y nằm trên mặt đất thống khổ giãy dụa.

Cuối cùng vì thống khổ cùng mất máu quá nhiều mà sống sờ sờ chết đi.

Đây không phải là mơ, cũng không phải là ảo cảnh.

Mơ và ảo cảnh đều có dấu vết, không có khả năng chân thực như thế, y có thể phân biệt được cảnh trong mơ, ảo cảnh và đời thật.

Y tin tưởng đây thật sự là chuyện mà y đã từng trải qua!

Cố Nghiên ôm lấy đan điền khó khăn hít thở từng hơi từng hơi một.

Y tựa hồ bị trói buộc ở một chỗ không thể nhúc nhích, trong đầu hiện lên những chuyện mà y đã trải qua trước khi chết như đang cưỡi ngựa xem hoa. Thống khổ và phẫn nộ chất đầy trong ngực, khiến cho trước mắt y ẩn ẩn biến thành màu đen, trời đất xoay chuyển, hơn phân nửa thần thức đã bị kéo vào trong một không gian có bốn phía trắng như tuyết.

Y tỉnh táo lại, nhìn thấy một quyển sách ở trong không gian đó.

Cố Nghiên cẩn thận nhìn quanh bốn phía, sau khi không cảm nhận được nguy hiểm thì mới chậm rãi mở quyển sách ở trước mặt ra.

Y mở to hai mắt nhìn.

Trong quyển sách này có ghi tên của y!

Không chỉ có Cố Nghiên y, mà còn có vị hôn phu Ninh Sương Phong sớm đã đính hôn với y, cũng có Nhị sư đệ Triệu Tranh Vũ mà y đã tự tay chăm sóc từ nhỏ tới lớn, còn có cả sư muội duy nhất trong sư môn của bọn họ là Thích Dung Dung.

Cùng sư phụ của y là Thanh Dương chân nhân và... Lâm Chân Chân.

Trong lòng Cố Nghiên kinh ngạc, lật sách đọc ngấu nghiến như đang vô cùng đói khát.

Cũng không biết đã qua bao lâu, y liền nghe được có giọng nói truyền đến.

Là một thanh âm cực kỳ uyển chuyển êm tai, như tiếng hót của chim hoàng oanh trong ngày xuân, rất thanh thuý dễ nghe: “Nhị sư huynh, thương thế của huynh đã đỡ hơn chưa?”

“Sắp lành rồi.” Người được hỏi là thanh niên mặc áo xanh.

Cánh tay phải của hắn ta không biết tại sao lại bị thương, dùng băng trắng quấn quanh, cố định lại trên cổ, thoạt nhìn trên mặt cũng không có chút máu nào.

Hai người cùng nắm tay nhau mà đến, nhìn tư thái có vẻ rất thân mật.

So với ánh mặt trời chói chang gai mắt đang bao phủ trên đỉnh đầu thì dưới tán cây Bích Lĩnh Quả mát mẻ hơn rất nhiều, hai người ngồi xuống bàn đá ngay dưới tàng cây.

Người mở miệng trước hơi thấp, là một thiếu niên có khí chất ôn hoà, lấy điểm tâm ngọt cùng trà thơm từ trong giỏ trúc ra, cười nói: “Đây là hạnh nhân cao và thạch thuỷ tinh dâu ta mới làm, Nhị sư huynh mau nếm thử xem.”
« Chương TrướcChương Tiếp »