Chương 3: Phục Hy viện nhân tài xuất hiện lớp lớp (3)

Đạo sĩ ở lại Hạ gia mười ngày, truyền toàn bộ tâm pháp cho Hạ Trường Sinh sau đó liền rời khỏi Cù Châu. Ngày ông ta rời đi, Hạ lão gia tặng cho ông ta ngàn vạn lượng hoàng kim, đạo sĩ từ chối sau đó xoay người biến mất khỏi nhân gian.

Vị đạo sĩ kia không có gạt người, thân thể Hạ Trường Sinh thật sự tốt lên từng ngày, tuy rằng y vẫn cứ ho khan, gặp ác mộng, ăn mãi không mập như cũ nhưng không hề sinh bệnh nặng nữa. Điều thần kỳ nhất chính là gương mặt Hạ Trường Sinh tựa hồ dừng lại tại cái năm y 17 tuổi kia. Thật ra y vẫn còn trưởng thành nhưng mà tốc độ rất chậm, thời gian có để lại giấu vết trên người y nhưng không có rõ ràng như những người khác.

Sau khi khỏe mạnh lên Hạ Trường Sinh không có cưới vợ sinh con, không kế thừa gia nghiệp, hàng ngày nếu không tu luyện tâm pháp thì là ở bên cha mẹ già.

Mãi tới 20 năm sau, người mẹ cũng bệt tật ốm yếu của y ly thế trước.

Mẹ y đi rồi, cha già ở lại nhớ thê tử thành tật, vào 2 năm sau cũng rời đi.

Mọi người năm đó đều cho rằng nhà họ Hạ sẽ phải kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh không nghĩ tới tình huống lại ngược lại.

Mà sau khi cha mình mất, Hạ Trường Sinh phân phát toàn bộ gia sản cho người nghèo ở Cù Châu.

Gia tài tiêu tán, hai bàn tay trắng.

Sau đó, theo lời những người cảm kích y nói, y tới Phục Hy Viện, trở thành một người đệ tử bình thường nơi đó.

Câu chuyện này ẩn chứa tình thân, tiếc nuối và một ít tình yêu và tình hữu nghị chưa từng xuất hiện trong sinh mệnh, khi hiển đạt thì làm phúc cho thiên hạ, mỗi người vì ta, ta vì mỗi người, vận mệnh đều do bản thân đạt được, nhưng những người tu chân khi nghe thấy chuyện này chỉ dám thì thầm nói nhỏ: “Cái gì cơ?! Ngươi nói chính là Phục Hy viện á? Cái môn phái đó toàn là quái nhân, đệ tử bên trong không có một kẻ nào bình thường cả, từ ngày bắt đầu ra đời đã định là để hành hạ chúng ta. Nhưng bởi vì thực lực những kẻ đó siêu cường, chúng ta căn bản không có cách nào, hơn nữa bọn họ còn mang cái danh Phục Hy viện! Hắn trở thành đệ tử nơi đó? Ông trời ạ! Này quả thực là câu chuyện quái gở lắm đấy!”

Người kể chuyện: “Chậc!”

Đại ý là lần sau nhất định phải cải tiến lại câu chuyện này, đề cập tới chuyện Phục Hy viện đứng ở phía sau nữa.

Thế gian sôi nổi hỗn loạn, trong Phục Hy viện, đã trở thành đại đệ tử của Trưởng Môn, làm thủ tịch đệ tử Hạ Trường Sinh đại sư huynh lúc này… Đang soi gương trang điểm.

Trong gương ảnh ngược một gương mặt tú mỹ vô cùng, Hạ Trường Sinh vừa chải đầu, vừa thưởng thức chính mình.

Làn da này, bóng loáng. Mái tóc này, quá mềm mại.

Tốt lắm… Tốt lắm…

Trong lúc Hạ Trường Sinh đang đắm chìm trong thế giới của chính mình thì cửa sổ phòng y bị đẩy ra, một thiếu nữ búi tóc, mặc bộ y phục đạo sĩ màu xanh lơ ghé vào từ cửa sổ nhìn y.

Hạ Trường Sinh hoàn toàn không thèm để ý tới nàng.

Cố Phương không thể không mở miệng nói: “Đại sư huynh, đừng có chải đầu nữa, đến thời gian mở họp rồi. Bên tài vụ nói là đã bỏ ra số tiền lớn cho huynh mua một bộ ngọc khí, hiện giờ thu chi không trùng khớp, chúng ta sắp nghèo chết mất. Sư bá nói lần này phải trừng trị huynh trước mặt mọi người.”

Thiếu niên nghe vậy thì ngẩng đầu rời khỏi tấm gương.

Y mặc một thân trường bào màu trắng như tuyết, tóc đen như mực khoác ở sau người, kim quan trói buộc một phần tóc đen. Trên người y mang rất nhiều kim khí, hai bên tay đeo vòng tay, trên cổ đeo mặt dây quý giá, tới đai lưng cũng màu vàng kim, điều kỳ quái nhất chính là thân là nam tử nhưng hắn lại đeo một bộ hoa tai cùng màu được thiết kế vô cùng hoa lệ.

Mặt mày thiếu niên như họa, có thể nói là như hoa như ngọc, đầy người kim khí cũng không có vẻ tục tằng mà ngược lại khiến y trở nên cao quý ưu nhã.

Với diện mạo này của y, trang điểm thành như vậy có nói kỳ quái cũng không kỳ quái, nhưng mà nói không kỳ quái thì thật sự lại thấy rất kỳ quái.

“Đừng ồn ào, nếu mà ta chải đứt mất một sợi tóc thì ta sẽ treo ngược muội lên trên cây cho đủ ba ngày ba đêm mới thả muội xuống.” Hạ Trường Sinh nhíu mày, cầm lược nhìn vào gương chải lọn tóc trước ngực.

Gần đây có phải là do thời tiết hay không nhỉ? Tóc của y sao lại rối vào với nhau được?

Hạ Trường Sinh vô cùng phiền não.

“Aiii.” Cố Phương thở dài.

Nhìn thấy Cố Phương ghé vào bệ cửa sổ phòng Hạ Trường Sinh, Đường Trĩ đi ngang qua thấy lập tức đoán được ra có chuyện gì, hắn chạy tới bên cửa sổ, kêu với người bên trong: “Ẻo lả! Đừng có lãng phí thời gian nữa! Ngươi mau đi ra cho ta!”

Vừa dứt lời một trận tiếng sấm oanh động vang lên.

Nóc nhà bị xốc lên, Đường Trĩ bị một lực lượng mạnh mẽ đánh cho ngã nhào lên mặt cỏ. Hắn che ngực lại, chậm rãi ngồi dậy, thở hồng hộc nhìn về phía trước mặt.

Gương mặt Hạ Trường Sinh âm trầm, hai chân đi đôi ủng trắng thêu kim văn bước từ trong phòng ra. Trong tay y nắm chặt một cây quạt xếp, bên hông có treo một thanh trường kiếm, trạng thái hoàn toàn chuẩn bị sẵn sàng đánh nhau.

Lúc này một trận gió thổi tới, khiến 3000 tóc đen của y bay lên.

Hạ Trường Sinh dùng một gương mặt vô cùng đáng sợ nhanh chóng lao đến trước mặt Đường Trĩ, một chân đá thẳng vào ngực hắn.

Đường Trĩ lập tức nằm liệt trên mặt đất.

“Vừa rồi ngươi kêu ta là cái gì?! Hửm?” Hạ Trường Sinh nghiến răng nghiến lợi, một chân dẫm lên ngực hắn.

“Lại…” Mặt Đường Trĩ vặn vẹo.

Mặt Hạ Trường Sinh không cảm xúc.

“Lại dẫm mạnh mẽ thêm một chút đi, mỹ nhân đại sư huynh!” Vẻ mặt Đường Trĩ đầy say mê.

Hạ Trường Sinh đột nhiên cảm thấy giày của mình bị ô uế.

Cố Phương ở một bên cảm thấy chính mình nhìn thế là đủ rồi.

Phục Hy viện đúng thật là nhân tài xuất hiện lớp lớp.