Chương 4: Tên phá của

Phục Hy viện là một trong 3000 môn phái của giới tu chân, nhân số không nhiều lắm, chiếm diện tích cũng không lớn nhưng có thể nói là môn phái có lịch sử lâu đời, danh chấn tu chân giới.

Nghe nói từ khi thế gian ra đời tới giờ, Phục Hy viện cứu vớt cái thế gian này không mười lần cũng tám lần. Nhưng cũng đồng thời, tu chân giới có mấy trăm năm thống khổ cũng do Phục Hy viện gây ra. Bọn họ vô cùng am hiểu việc cứu vớt thương sinh nhưng cũng vô cùng hiểu biết quấy rối. Ước chừng 400 năm trước, đại đa số đệ tử của Phục Hy viện đi ra ngoài tạo thành sự tổn thương tinh thần quy mô lớn cho Tu chân giới. Vì thế tu chân giới liên danh gửi thư, hy vọng rằng người của Phục Hy viện trừ những lúc tất yếu thì không được ra ngoài làm loạn.

Lúc ấy Phục Hy viện trải qua cơn khủng hoảng tài chính lớn bởi vì chưởng môn là tên bại gia, khiến Phục Hy viện lụi bại tới mức không ngóc nên nổi. Trưởng lão quản tài chính bên Phục Hy viện làm giao dịch với những môn phái tu chân khác, thổi quét bảy phần vàng bạc châu báu trong tu chân giới sau đó đóng cửa Phục Hy viện.

Đương nhiên Phục Hy viện cũng không bởi vậy mà trở nên giàu có. Môn phái này am hiểu nhất chính là làm sao để phá của, có bao nhiêu tiền cũng không đủ đốt.

Cũng nên nói lại, hiện tại Phục Hy viện vẫn đóng cửa vì số tiền năm đó. Đệ tử Phục Hy viện bị nhốt ở trong viện ngày ngày ăn không ngồi rồi, chỉ cần có chút chuyện lông gà vỏ tỏi xảy ra cũng sẽ tụ tập mọi người lại mở họp.

Lúc này đây mục đích mở họp chính là vì đệ tử thủ tịch của trưởng môn tiêu tiền lung tung.

“Ta không rõ!” Trưởng lão phụ trách tài vụ trong Phục Hy viện Hoàng Tuyền Lưu cầm thước gõ cái bàn gỗ rung lên bần bật.

Tất cả những đệ tử khác hóng hớt vây tròn xung quanh.

Giữa trung tâm vòng tròn trừ bỏ Hoàng Tuyền Lưu, còn có đối tượng thảo phạt của lão, Hạ Trường Sinh.

Hạ Trường Sinh vừa mới tới nơi đứng ở bên cạnh cái ghế dựa của y, sau khi ghét bỏ mà nhìn thoáng qua thì hất cằm với Đường Trĩ.

Đường Trĩ lập tức lao tới móc ra một chiếc khăn tay lau sạch tro bụi phủi trên ghế, sau đó mời Hạ Trường Sinh ngồi xuống. Động tác của hắn quen thuốc tới nỗi khiến người ta đau lòng. Cố Phương nhìn thấy, yên lặng quay đầu đi thầm thở dài, mấy người bọn họ làm sao mà sống thành như vậy được chứ.

Hạ Trường Sinh nhìn bụi bặm trên ghế không còn nữa lúc này mới miễn cưỡng ngồi xuống.

“Ta không rõ! Hạ Trường Sinh!” Hoàng Tuyền Lưu gầm lên, gọi thẳng tên Hạ Trường Sinh, “Trước đó không phải ngươi đã có một bộ kim khí và bạc khí sao? Vì sao còn phải lấy nhiều tiền như vậy mua một bộ ngọc khí nữa?”

Hạ Trường Sinh vươn tay, làn da y vô cùng trắng nõn, vòng tay vàng kim bao bọc lấy cổ tay tinh tế của y, phảng phất như muốn kéo cánh tay của hắn đi xuống.

“Đẹp không?” Hạ Trường Sinh hỏi.

Mọi người ở đây bắt đầu nịnh nọt: “Đẹp đẹp, đại sư huynh mỹ mạo tựa Phan An, quan như Tống Ngọc.”

Hoàng Tuyền Lưu: “...”

“Không phải, ta chỉ hỏi bộ kim khí này đẹp không?” Hạ Trường Sinh bày ra biểu tình khinh thường, người trong cái Phục Hy viện này thật là không có ánh mắt.

Hạ Trường Sinh: “Chậc.”

Cuối cùng mọi người cũng hiểu ra được ý tứ của y, bắt đầu lắc đầu nói: “Khó coi.”

Lúm đồng tiền Hạ Trường Sinh như hoa, quay đầu qua nhìn Hoàng Tuyền Lưu nói: “Bởi vì bộ kim khí này khó coi, cho nên ta muốn mua một bộ ngọc khí đẹp.”

Y nói vô cùng đương nhiên, ngữ khí cực độ kiêu ngạo.

“Tên phá của! Nơi này không phải là nhà của đại thiếu gia nhà ngươi!” Hoàng Tuyền Lưu giận cực kỳ, vén tay áo chuẩn bị đánh người.

Hạ Trường Sinh vuốt tóc một chút, hoa tai màu vàng kim theo động tác của y mà nhoáng lên, phát ra ánh sáng của tiền tài vật chất. Y lộ ra vẻ mặt ghét bỏ: “Nơi này đương nhiên không phải là nhà của ta rồi, nhà của ta không có keo kiệt như vậy.”

“Nơi này trở nên keo kiệt còn không phải do hai tên tán tài như hai thầy trò các ngươi à!” Hoàng Tuyền Lưu ngửa đầu chửi to.

“Sư đệ, đệ mắng Trường Sinh thì cứ mắng đi, lôi ta vào có vẻ không ổn lắm đâu.” Trưởng môn Phục Hy viện là Phương Cảnh Tân vốn chỉ tới xem náo nhiệt thôi, nghe tới đây cũng nhanh chóng phủi sạch quan hệ với đồ đệ nhà mình.

“Các ngươi thật sự không thể như vậy được.” Hoàng Tuyền Lưu ghé vào trên mặt bàn khóc lóc thảm thiết: “Chúng ta thật sự sắp không có tiền nữa rồi, các ngươi biết bộ khóc khí kia của Hạ Trường Sinh bao nhiêu tiền không? Nửa tháng tới, toàn môn phái chúng ta đều phải ăn cà rốt và rau xanh.”

“Sao lại có thể như vậy!” Nghe thấy lợi ích của chính mình bị tổn hại, cuối cùng cũng có đệ tử lên tiếng kháng nghị, “Đại sư huynh sống xa xỉ lãng phí là huynh ấy sai, nên phạt huynh ấy ăn chay ba tháng! Đừng có lấy chúng con ra khai đao!”

Hắn vừa nói xong thì Hoàng Tuyền Lưu lập tức ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt tán thưởng nhìn hắn. Trong cái môn phái này chung quy vẫn là có người dám nói sự thật.

“Xoạt.” Tiếng cây quạt mở ra vang lên.