Chương 5

Hối hận sao?

Đại sư huynh ngây ngẩn cả người, y rũ đôi mắt lẳng lặng hỏi lòng mình.

Trong tầm nhìn mà chỉ y có thể nhìn thấy, vô số sợi chỉ nhỏ màu máu từ ngực y tràn ra, đan xen vào một mảnh thiên địa ở sau núi. Y như bươm bướm bị vây trong mạng nhện màu máu, trong tiếng máu róc rách y cảm nhận rõ ràng sự sống của mình đang trôi qua.

Tốc độ rất mau, mau đến chỉ còn nửa tháng, nhưng cũng rất chậm, chậm đến mức vẫn còn nửa tháng.

Chính là……

Đại sư huynh ngước mắt lên nhìn sư đệ trước mặt, chậm rãi lại kiên định lắc đầu.

Y không hối hận.

Tuy có khổ sở nhưng không hối hận.

Sư đệ chớp mắt như thể chưa hài lòng với câu trả lời mơ hồ, nhưng không tiếp tục truy hỏi mà ngược lại khơi mào đề tài khác, “Sư huynh, nếu phong ấn đã được sửa thì chúng ta cùng nhau trốn đi, mặc dù là mệnh lệnh của sư tôn nhưng ở lại đây…… Thật sự quá nguy hiểm.”

Đại sư huynh lại ngẩn người, có lẽ ý chí của y bắt đầu trở nên mềm yếu, y bỗng nhiên cảm thấy…… Mỗi một câu từ miệng của sư đệ đều có thể khiến y khó chịu.

Nhưng cũng không có biện pháp, sư đệ không biết y thi triển cấm thuật dùng thân tế trận, một khi cấm thuật đã thành, ngoại trừ cái chết của y, trận pháp che phủ sau núi không thể mở ra, không ai có thể tiến vào cũng không ai có thể đi ra. Đây là cách duy nhất y có thể kéo dài, y nghĩ sẽ tốt nếu chỉ có mình y hi sinh nhưng không ngờ lại liên lụy tới sư đệ.

Nghĩ đến đây trái tim đại sư huynh run lên vì áy náy, y miễn cưỡng sắp xếp lời nói, nói cho sư đệ biết y đã sử dụng cấm thuật nhưng cố ý che giấu cái giá của cấm thuật. Chỉ nói thi triển cấm thuật không dễ, cần sức mạnh của y để chống đỡ nó, vì phòng ngừa ma vật chạy thoát, tốt nhất là không nên giải bỏ nó đi trước khi có cứu viện tới. Nói cách khác, bọn họ tạm thời không thể rời đi.

Sau khi giải thích xong, đại sư huynh có chút sợ sư đệ tiếp tục truy hỏi chi tiết khác hoặc là toát ra vẻ oán trách. Nhưng may mắn sư đệ chỉ gật đầu, vẻ mặt vẫn lười nhác như thường như tin vào lời nói của y.

Đại sư huynh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, không nói nữa chỉ nhắm mắt lại, lập tức dựa vào vách đá nghỉ ngơi chờ đợi mưa tạnh.

Y nhắm mắt lại không thể nhìn thấy vẻ mặt “quen thuộc” của sư đệ, sự chán ghét cùng châm chọc hiện lại trong chớp mắt.

Đại sư huynh đứng ở cửa động, hơi duỗi tay, nhíu mày đón lấy những hạt mưa từ trên trời rơi xuống.

Sắc trời âm trầm, mưa rào chưa nghỉ, trận mưa lớn và dồn dập này kéo dài gần hai ngày. Hơi thở ẩm ướt lạnh lẽo theo mưa gió ập xuống mặt y, chỉ trong thời gian ngắn quần áo của y đã ướt đẫm.

Đưa tay vén phần tóc ướt bên thái dương ra sau tai, đại sư huynh xoay người lại đi chưa được mấy nước thì nghênh diện với ánh lửa ấm áp. Sư đệ có dung mạo điệt lệ thả một viên hỏa hệ linh thạch vào củi gỗ ướt đậm, vì thế thật mau củi gỗ đã bốc cháy.

Trong hai ngày qua, đại sư huynh cũng có thời gian ngắn dầm mưa ra ngoài tìm kiếm thức ăn và vật dụng. Vốn dĩ trước đây đều là chuyện không đáng kể nhưng hiện tại sức lực tiêu hao quá mức, dần dần đã có ham muốn từ miệng lưỡi. Biểu hiện của sư đệ càng rõ ràng hơn, có lẽ tu vi của hắn không tinh còn tham luyến ngũ cốc đυ.c vật, nhìn thấy trái cây mà y vừa hái về, đôi mắt như đêm dài của hắn dường như sáng lên một ít.

Chỉ là khi cùng đại sư huynh ở chung, dần dần cảm thấy có một chút bất hòa.

Không biết có phải ảo giác của y không, lúc y nhắm mắt nghỉ ngơi luôn cảm thấy có một ánh mắt nào đó nhìn chằm chằm mình, mơ hồ có một cảm giác nguy cơ khiến thần kinh của y căng thẳng. Mà khi y mở mắt, sư đệ lại không có nhìn y.

Có lẽ bởi vì y quá lo y đi, đại sư huynh nghĩ cứ việc dùng tánh mạng bày ra cấm thuật nhưng lúc nào y cũng lo dợ ma vật sẽ chạm vào phong ấn, lại thường nghĩ đến an nguy của những người trong sư môn. Nghĩ đến đây y rất cảm kích sư tồn tại của sư đệ, như vậy thời gian còn lại sẽ không khiến y khó chịu.

Nhưng y không biết “sư đệ” mình đã bắt đầu cảm thấy chán ghét với phương thức ở chung như vậy.