Chương 3: Đại Sư Huynh Là Đầu Bếp Tài Ba

Sáng sớm ngày thứ hai, trong phòng của mình, Liễu Thiên Diệp rời giường, tắm rửa một lần, thay nam trang sạch sẽ màu xanh nhạt, khiến cho thiếu nữ có thêm mấy phần thanh thuần.

Chiếc quần dài che phủ cặp đùi đẹp đẽ và thon dài, cực kì mượt mà, làm cho đường cong lộ ra, tràn đầy sức sống cùng với không khí thanh xuân mê người.

Chân dài, bờ mông, bộ ngực nhỏ hơi trưởng thành, thiếu nữ trẻ tuổi cảm giác được y phục của mình dường như sắp chật quá rồi.

Cũng may, Liễu Thiên Diệp nắm giữ khả năng thiên phú có thể thay đổi hình thể của chính mình.

Nàng sử dụng một ít linh khí, tri triển thiên phú biến đổi, thu nhỏ thân thể lại một chút, làm cho ngực trở nên bằng phẳng, lúc này y phục mới vừa vặn với thân người.

Sau khi hoàn tất việc cải trang, Liễu Thiên Diệp làm cho bản thân trông giống một thiếu niên tuấn tú, sau đó mới ra ngoài tìm các sư huynh.

Phái Tiêu Dao dường như có dáng vẻ rất giàu có, mỗi một đệ tử đều có phòng riêng của mình.

Không giống các môn phái khác, các đệ tử còn phải ngủ chung với nhau.

Điều này không khỏi làm cho Liễu Thiên Diệp thở dài một hơi.

Không cần cùng với những nam nhân xấu kia chen chung một cái giường thật là tốt, nếu không thì vô cùng thiệt thòi.

Liễu Thiên Diệp thông minh lanh lợi, lại biết làm người, trong thời gian chỉ mới một ngày, liền thân thiết với các sư huynh, xưng huynh gọi đệ.

Ngay tại võ trường to lớn như vậy, vô số đệ tử trong môn phái đều tự mình tu hành ở đây.

Liễu Thiên Diệp đi theo Tử Dương đến Diễn Võ trường, sư phụ muốn Tử Dương dạy nàng thuật phi hành ngự kiếm.

Huống chi Tử Dương sư huynh thấy được nàng tốt bụng, cũng ra sức giúp đỡ.

Ngón tay Tử Dương tuỳ ý bóp kiếm quyết, trong miệng lẩm bẩm, trường kiếm bên hông giống như vật sống được tuốt ra khỏi vỏ.

Tử Dương giẫm trên thân kiếm, trường kiếm kia lập tức chở hắn bay lơ lửng giữa không trung.

Liễu Thiên Diệp thấy Tử Dương sư huynh ngự kiếm phi hành, tóc dài theo gió mà phiêu, thần thái vô cùng tiêu sái, trong ánh mắt lộ rõ vẻ ao ước.

"Tử Dương sư huynh, cái này, ta cũng có thể học sao?"

Tử Dương sư huynh biểu cảm hơi đắc ý: "Đương nhiên là có thể. Có điều cần tiến hành theo chất lượng. Lúc trước, ta cũng dùng thời gian ba năm mới hoàn toàn khống chế được không khí để dùng ngự kiếm, năm năm mới có thể tự do phi hành. Đương nhiên, cũng là do ta có Tiên Thiên Linh Căn mới có tốc độ như vậy."

Liễu Thiên Diệp: "Thuần Dương sư huynh cũng có thể chứ?"

Tử Dương gật đầu: "Thuần Dương sư huynh lợi hại hơn ta nhiều, mới nhập môn có một năm đã có thể ngự kiếm phi hành. Nghe sư phụ nói, huynh ấy là do thượng tiên Đông Hoa chuyển thế, mấy người như ta tất nhiên không thể so sánh với huynh ấy."

Liễu Thiên Diệp: "Còn đại sư huynh thì sao? Huynh ấy có thể bay sao?"

Tử Dương sửng sốt một chút, tiểu sư đệ lại bắt đầu đi tìm đường chết, hắn mới liều mạng nói lảng sang chuyện khác, ngón tay chỉ về đằng trước.

"Khụ, ngươi nhìn kìa, mấy vị đệ tử kia tư chất đều không tốt lắm. Bọn họ cũng đã luyện mười mấy năm rồi, vậy mà lại có bộ dáng này."

Liễu Thiên Diệp nhìn theo hướng Tử Dương chỉ, thấy lúc vài người đệ tử ngự kiếm phi hành, vì không giẫm lên đúng cách, từ trên không trung rớt xuống.

"Thật thê thảm." Liễu Thiên Diệp tỏ ra đáng yêu, thè lưỡi.

Tử Dương: "Tiểu sư đệ, trước hết ta sẽ dạy ngươi lấy khí để điều khiển kiếm. Cố ghi nhớ khẩu quyết ta chuẩn bị dạy cho ngươi."

Liễu Thiên Diệp: "Đa tạ sư huynh."

Sau khi được Tử Dương dạy, Liễu Thiên Diệp tiến hành theo chất lượng, mới nửa ngày liền học được cách phóng thích linh khí để điều khiển trường kiếm.

Tử Dương khẽ gật đầu: "Không tệ, có điều còn cần tăng cường việc khống chế linh lực, cố gắng làm đến mức không thể lãng phí mới được."

Đang nói, không rõ là vị đệ tử nào hô một câu: "Dùng cơm trưa."

"Soạt" một tiếng, số lượng lớn đệ tử ném hết trường kiếm đi, dùng các loại thần thông, phóng nhanh như điên đến chỗ dùng cơm.

Bọn họ nhìn giống hệt một đám chó đói khi nhìn thấy thức ăn, trong mắt còn loé ra ánh sáng.

Tử Dương cau mày, lắc đầu thở dài: "Haiz, thật là người không có tâm. Đệ tử phái Tiêu Dao đời thứ nhất không ra dáng thứ nhất gì cả. Vì cướp miếng ăn, ngay cả pháp bảo bảo vệ mạng sống của mình cũng có thể ném đi. Đúng là chẳng ra gì."

Mặc dù Tử Dương miệng nói như thế, nhưng chân hắn lại đạp phi kiếm, “vèo”một tiếng chỉ còn lại bóng mờ màu tím, bay vào chỗ ăn cơm, nhanh hơn bất kỳ người nào khác.

"Đùi gà kia là của ta, các ngươi đừng cướp." Tử Dương xông vào tiệm cơm, một chân đá văng một tên đệ tử chuẩn bị cướp đùi gà.

Hoàn toàn không có chút nào thể diện như vừa rồi.



Liễu Thiên Diệp bị dáng vẻ thất thố của những sư huynh này chọc cho cười ha ha ha không ngừng.

Một tên sư huynh ngồi bàn bên cạnh thấy bộ dáng của nàng như vậy, không nhịn được mà nói:"Tiểu sư đệ, mọi người trước đây có nói với ngươi điều này hay chưa."

Liễu Thiên Diệp: "Cái gì."

Bàn sư huynh: "Nương của ngươi không dạy hay sao."

Liễu Thiên Diệp: “Hả?"

Bàn sư huynh: "Nam nhân sao lại cười ha ha ha như thế. Lại còn dùng khăn tay che miệng. Chẳng lẽ ngươi có khuynh hướng giới tính kia sao. Ặc, thật là buồn nôn, ngươi cách xa ta ra một chút."

Vẻ mặt Liễu Thiên Diệp mơ màng, cố gắng không cười, tiện thể đem khăn tay thu vào.

Con heo chết tiệt này vậy mà buồn nôn chán ghét bản cô nương? Cũng không soi mặt vào trong nướ© ŧıểυ mà xem, chính mình cái thứ gì.

Liễu Thiên Diệp nghiến chặt hàm răng, ma khí bên trong đan điền cuồn cuộn, trong lòng hiện ra một tia sát ý, thật vất vả mới có thể kiềm nén được.

"Sư huynh yên tâm. Ta không có khuynh hướng giới tính kia. Chỉ là lúc ta còn nhỏ, phụ mẫu sợ ta không sống được lâu, từ nhỏ coi ta là thành thiếu nữ mà nuôi dưỡng, cho nên mới có thói quen như vậy."

Liễu Thiên Diệp rất thông minh, chỉ trong một lần đã có thể đem việc mình cải trang thành nam che giấu thành công.

Sư huynh bàn bên liền thoải mái: "À, thì ra là có nguyên nhân như vậy. Không sao, ngươi mau đi đến chỗ ăn cơm đi. Chạy nhanh mới có đùi gà. Người đến cuối cùng chỉ có thể ăn phao câu gà."

Liễu Thiên Diệp: "Vậy sư huynh vì sao lại chậm rãi như vậy?"

Bàn sư huynh: "Ta thích ăn phao câu gà."

Liễu Thiên Diệp: ". . . . ."

Lúc này, mùi thuốc súng trong tiệm cơm cực kì nồng, các đệ tử vì cướp cơm mà loạn hết cả lên.

Quyền đấm cước đá, chỉ còn thiếu mỗi việc thi triển pháp thuật sống chết với nhau.

Mấy đệ tử phụ trách mua cơm cho bọn hắn không ngừng khuyên can: "Đừng đánh, đừng đánh, đại sư huynh sắp tới rồi."

Nhưng không ai nghe bọn họ nói.

Cho đến khi đại sư huynh thật sự đã đến.

Vũ Trần ung dung tiến đến tiệm cơm, thấy tình hình bên trong loạn hết cả lên, liền chau mày, nhàn nhạt nói: "Đừng đánh. Không biết xếp hàng hay sao?"

Những đệ tử tai nghe mắt thấu bốn phương tám hướng, chẳng hạn như tên yêu tinh Tử Dương lập tức dừng tay, cầm lấy bát, bắt đầu nghiêm túc ăn cơm.

Như thể vừa rồi chưa từng xảy ra chuyện gì.

Tuy nhiên, cũng có không ít mấy tên đầu đất vẫn tiếp tục đánh nhau, điển hình cho việc chuẩn bị bị đại sư huynh trừng trị.

Vũ Trần nhặt một cái muỗng cơm lên, bước vài bước lên phía trước, vung tay đập vào trán của một tên đệ tử.

“Ta bảo các ngươi dừng tay, không nghe thấy sao?”

Hắn nhẹ tay một cái, trên trán đệ tử kia liền sưng thành một cục.

"Ôi. Đau quá!"

Những đệ tử đang gây chuyện khác đột nhiên câm như hến.

Vũ Trần ném muỗng cơm đi, lạnh lùng nói: "Xếp hàng."

"Vâng, đại sư huynh."

Trong giây lát, nhà ăn đã khôi phục trật tự, tất cả đệ tử đều ngoan ngoãn xếp hàng mua cơm.

Liễu Thiên Diệp đang ngồi ở một góc xó xỉnh có chút khó hiểu.

Vị đại sư huynh này còn chưa đạt đến Luyện Khí kỳ, sao tất cả mọi người đều sợ hắn ta?

Thật không hiểu nổi.

Liễu Thiên Diệp ngước cái đầu nhỏ lên, chuẩn bị ăn cơm.

Nàng múc một bát canh thịt, chuẩn bị ăn.

Muỗng canh vừa tới bên miệng, mùi hương của mỹ vị toả ra làm cho cái mũi của nàng đột nhiên run run.



Thơm quá, có vẻ như món ăn rất ngon.

Nước canh sền sệt kia thậm chí còn kéo dài ra thành một sợi tơ.

Sau khi Liễu Thiên Diệp liếʍ bờ môi gợi cảm của mình một lần, nàng đem canh thịt đưa vào trong miệng.

Hương vị nồng đậm xông thẳng vào tâm trí, đánh thẳng vào vị giác của Liễu Thiên Diệp.

Cái còn chưa là tất cả, Liễu Thiên Diệp lại múc một khối thịt gà đưa vào trong miệng.

Thịt gà mới vừa đút vào trong miệng, mùi thơm mãnh thiệt lập tức đánh sâu vào vị giác của Liễu Thiên Diệp.

Thịt gà này vào miệng liền tan ra, vị thịt hoà cùng với vị canh, có cảm giác ngon xưa nay chưa từng có.

“Trời ạ sao trên thế gian này lại có món ăn ngon đến như vậy?”

Liễu Thiên Diệp hoàn toàn say mê mỹ vị của đồ ăn.

Cả thân thể như đắm chìm tại vùng biển của hương vị tươi ngon, khó mà kiềm chế được.

Lúc này trong mắt nàng cùng với miệng cũng chỉ còn lại. . .!

Thịt!

Ta muốn ăn thịt!

Ăn ngon quá!

Đến lúc nàng lau miệng sau khi ăn xong, mới phát hiện các sư huynh chung quanh đều nhìn nàng một cách đầy ai oán.

Ai nấy nước miếng ở khoé miệng đều chảy đầy bàn.

Nguyên nhân là vì Liễu Thiên Diệp ăn cơm quá chậm, các sư huynh khác đã ăn xong từ sớm, chỉ có thể trơ mắt ngồi nhìn nàng ăn.

Nhờ vậy Liễu Thiên Diệp rốt cuộc mới có thể lý giải tại sao các sư huynh lại phải đánh nhau để cướp lấy đùi gà.

Bởi vì hương vị quá ngon, dễ bị nghiện.

Liễu Thiên Diệp nghiêng đầu hỏi: "Tiệm ăn này ngon thật. Là do người tài nào nấu?"

Tử Dương sư huynh lau đi nước bọt ở khoé miệng: "Là đại sư huynh."

Liễu Thiên Diệp ngẩn người.

Lại là hắn.

Các đệ tử đang trò chuyện, đột nhiên mọi người chết lặng nhìn Thuần Dương sư huynh đẩy một chiếc xe đẩy nhỏ từ bên kia đi qua.

"Sau bữa ăn hoa quả, mỗi người một phần, ai muốn thì ăn. Không được phép tranh đoạt."

Liễu Thiên Diệp nhìn thấy người quen, cảm thấy hưng phấn, hướng về phía hắn vẫy gọi.

"Thuần Dương sư huynh."

Thuần Dương liếc mắt nhìn nàng một cái, không có đáp lời nàng, tiện tay thả vài miếng dưa hấu ở trước mặt nàng, đẩy xe đẩy nhỏ tiếp tục gào to.

"Sau bữa ăn hoa quả, mỗi người một phần, ai muốn thì ăn. Không được phép tranh đoạt."

Liễu Thiên Diệp hỏi Tử Dương: "Thuần Dương sư huynh sao lại không để ý tới ta."

Tử Dương nín cười nói: "Ngươi hại hắn bị đại sư huynh trừng trị thảm như vậy, hắn mà để ý đến ngươi mới là lạ chứ."

Liễu Thiên Diệp nhìn kỹ mới phát hiện, Thuần Dương vốn dĩ khuôn mặt tuấn tú dường như có hơi bầm dập, hốc mắt còn có hai vòng đen.

Ngoài ra, địa vị của Thuần Dương ở phái Tiêu Dao rất cao, lại bị phái đến nhà ăn làm việc vặt, đẩy xe đẩy nhỏ phát hoa quả, thật sự vô cùng mất mặt và xấu hổ.

Cái này chắc hẳn cũng là kiệt tác của đại sư huynh.

Liễu Thiên Diệp đối với đại sư huynh này càng ngày càng hiếu kỳ.

Thuần Dương là thượng tiên Đông Hoa trùng tu chuyển thế, trong tương lai xác suất của việc phi thăng dường như là trăm phần trăm.

Đại sư huynh này lại nhục nhã hắn, không sợ sau này khi Thuần Dương phi thăng sẽ trả thù hắn sao?