Chương 7: Tiểu Ma Nữ Biến Hoá Khôn Lường

Liễu Thiên Diệp, vốn tên là Vân Nhược Đồng, biệt danh là【 Tiểu Ma Nữ Thiên Biến 】, tuổi còn nhỏ đã là nữ phi tặc nổi tiếng khắp thiên hạ, am hiểu thuật biến hóa, phạm tội vô số, được coi là người nửa ma đạo, vừa chính vừa tà, danh tiếng khá lớn tại giới tu chân.

Thuật biến hoá của nàng, mắt thường không cách nào nhìn thấy hay nhận ra.

Nàng có thể thay đổi thể chất của thân thể, chẳng hạn như kết cấu và tổ chức của tế bào, có thể biến hoá thành dáng vẻ của bất kì người nào, kể cả giọng nói hay màu da, cũng có thể biến thân thể trở nên to hay nhỏ, cường độ, độ cứng, độ dẻo dai.

Nghe nói lần phạm tội lớn nhất của nàng, chính là từng hoá thành Đại La Kim Tiên, để cho quan lớn triều đình và hoàng đế làm lễ bái với nàng.

Toàn bộ các nhân vật cao cao tại thượng đều bị nàng trêu đùa một lần.

Trên triều đình, cao nhân vô số, lại không một người nào có thể nhìn thấu được nàng.

Hơn nữa, còn bị nàng lừa gạt nhiều vàng bạc châu báu.

Bởi vậy ở danh sách của bảng treo thưởng trong triều đình, có rất nhiều yêu ma tà quái mạnh lợi hơn Vân Nhược Đồng, nhưng Vân Nhược Đồng vẫn mãi xếp hàng trong 10 người đầu tiên.

Văn thư treo thưởng truy bắt nàng đầy đường.

Số tiền thưởng tăng lên theo mỗi tháng.

Hoàng đế và quan trong triều đình hận tiểu yêu nữ này đến mức ngứa cả hàm răng.

Chỉ có điều, tuy Vân Nhược Đồng xuất thân từ ma đạo, phạm tội vô số, nhưng cũng hành hiệp trượng nghĩa.

Mỗi lần cướp tiền tài, nàng đều lấy một nửa để giúp đỡ bách tính khốn khổ bần hàn, làm việc thiện cũng không ít.

Vân Nhược Đồng là một nữ tặc ma đạo thiện lương, nhưng nàng vẫn luôn mang lòng thù hận đối với nhân sĩ chính đạo, cho rằng toàn bộ chính đạo đều là nguỵ quân tử.

Hận ý này giống như trời sinh ra đã có, không cách nào bỏ được.

Bởi vì cái gọi là, thánh nhân không thương người, coi bách tính như rơm rạ.

Vân Nhược Đồng nhất quyết tin tưởng, chỉ có ma đạo ra tay mới có thể cứu người.

Bởi vậy mà lần này lão tổ của ma đạo —U Tuyền Huyết Ma bỏ ra một số tiền lớn mời nàng rời núi, vào phái Tiêu Dao nằm vùng, nàng không nói hai lần, vui vẻ tiếp nhận lời mời này.

Nội dung của việc cần làm bây giờ rất đơn giản.

Cho tới bây giờ, giữa sự đối chọi gay gắt của chính đạo và ma đạo, cũng chỉ là trạng thái cân đối, không có quy mô chiến tranh to lớn, nhiều nhất cũng chỉ là sự thăm dò nhỏ.

Chỉ là hai năm gần đây nhất, chính đạo tạo ra một thế hệ trẻ tuổi vô cùng lợi hại, liên tiếp gϊếŧ chết các cao thủ ma đạo, ma đạo về phương diện này dường như không thể chống đỡ nổi nữa, nhiều lần cầu viện với Ma Giới.

Ma Giới cũng đồng ý chi viện, liên tiếp phái đến nhân giới các ma tướng mạnh mẽ.

Không ngờ những tên ma tướng này vừa vào nhân giới, đột nhiên lại như bốc hơi khỏi nhân gian, mất tích không còn chút dấu vết nào.

Ma đạo lại phái ra nhiều người điều tra, nghe ngóng tung tích của các ma tướng, nhưng đều không có kết quả.

Hai năm trở lại đây, Ma Giới không biết tại sao lại tổn thất đến mười hai ma tướng, cũng không biết là chết rồi, hay chạy đi tới chỗ nào chơi.

Các phái Ma đạo hoảng loạn, cuối cùng mang lòng nghi ngờ đối với những tông phái ở nhân giới.



Và nơi đáng ngờ nhất, không chỗ nào qua được phái Tiêu Dao.

Bởi vì những người được ma đạo phái đi dò xét tin tức của phái Tiêu Dao, cũng vô cớ mất tích, sống không thấy người chết không thấy xác.

Nhiều lần phái người đi, đều không hề trở lại.

Các phái Ma đạo đều không có sáng kiến nào, cuối cùng vẫn là do U Minh Huyết Ma nghĩ đến tiểu ma nữ Vân Nhược Đồng giỏi nhất việc biến hoá, thế là chi ra một số tiền lớn, mời nàng rời núi, tra tìm chân tướng.

Vân Nhược Đồng sau khi dùng thân phận Liễu Thiên Diệp tiến vào phái Tiêu Dao, tích cực thu thập tình báo.

Tuy rằng bên trong phái Tiêu Dao có nhiều điểm đáng ngờ, nhưng Vẫn Nhược Đồng vẫn không có cách nào làm rõ đầu mối.

Dường như các đệ tử của phái Tiêu Dao đều không biết việc gì liên quan tới các ma tướng mất tích.

Kết cấu bên trong phái Tiêu Dao cũng rất là đơn giản, chương môn Lý Đạo Tử bình thường thích uống rượu, luyện đan, câu cá, ngủ, không lo chuyện gì. Việc trong môn phái chủ yếu đều do các sư bá, sư thúc cùng với vài sư huynh tiếp quản.

Những sư bá, sư thúc, sư huynh kia đều không có gì đáng ngờ.

Chỉ có hai người đáng để nghi ngờ nhất.

Chính là đại sư huynh Vũ Trần và chưởng môn Lý Đạo Tử.

Lý Đạo Tử mặc dù không quản lý việc của môn phái, nhưng hành sự như thần long thấy đầu không thấy đuôi, khó mà đoán được có bỏ ra thời gian ra ngoài diệt trừ ma đạo hy không.

Mà đại sư huynh kia mặc dù là phàm nhân, nhưng hắn lại có thể đánh nhừ tử Thuần Dương Tử có Kim Đan kỳ, thực lực cũng sâu không lường được.

Vân Nhược Đồng cẩn thận từng bước thăm dò, dần dần lý giải đầu mối.

Nàng vừa suy nghĩ, vừa tản bộ trong hoa viên của phái Tiêu Dao.

Chỉ có ở nơi này, nàng có thể an tâm suy nghĩ.

Đột nhiên, trong đầu óc của Vân Nhược Đồng "Ông" một tiếng vang giòn.

Một tiếng nói già nua vang lên.

"Vân Nhược Đồng, ngươi ở phái Tiêu Dao dò xét đến đâu rồi."

Hẳn là ma âm từ ngàn dặm của U Tuyền Huyết Ma.

Vân Nhược Đồng miệng không phát ra tiếng, trực tiếp ở trong đầu đối thoại cùng U Tuyền Huyết Ma.

"Bẩm lão tổ, đã có chút manh mối."

U Tuyền Huyết Ma: "Nói nghe một chút."

Vân Nhược Đồng: "Phái Tiêu Dao có hai tên cao thủ tuyệt đỉnh. Chưởng môn Lý Đạo Tử cùng đại sư huynh Vũ Trần. Hai người này là đáng nghi ngờ nhất."

U Tuyền Huyết Ma: "Lý Đạo Tử sao? Hắn có thần phù lợi hại, tuy nhiên thực lực lại bình thường. Trước đó ta từng giao thủ qua với hắn, hai mươi hiệp đã có thể đánh bại hắn. Người gϊếŧ hết ma tướng, hẳn không phải là người này. Còn tên đại sư huynh ngươi nói rốt cuộc là ai."

Vân Nhược Đồng thành thật trả lời: "Người này họ Vũ tên Trần, là đại đệ tử từ nhỏ được Lý Đạo Tử nuôi lớn. Ở phương diện kiếm đạo có tạo hình nhất định, rất là lợi hại. . . . ."



U Tuyền Huyết Ma hứng thú: "Ồ, phái Tiêu Dao tàng long ngọa hổ, vậy mà có nhân vật lợi hại như thế? Tên kia hiện nay đã đạt tới cảnh giới nào? Hẳn là đã vào Hóa Thần hậu kỳ."

Vân Nhược Đồng do dự một chút, cuối cùng vẫn là nói lời nói thật.

"Trước mắt thì hắn còn là phàm nhân."

U Tuyền Huyết Ma nghe không hiểu: "Phàm nhân? Hắn giả vờ là phàm nhân, giả heo ăn thịt hổ?"

Vân Nhược Đồng: "Không, là phàm nhân thật sự. Trước mắt còn chưa đến được Luyện Khí kỳ."

U Tuyền Huyết Ma: ". . . . ."

Trong giây lát Vân Nhược Đồng cảm nhận được sự tức giận của U Tuyền Huyết Ma, nhanh chóng giải thích: "Nhưng mà, lão tổ, hắn mặc dù là phàm nhân, nhưng thật ra rất lợi hại, kiếm thuật của hắn. . ."

"Ngậm miệng." U Tuyền Huyết Ma cảm thấy trí thông minh của mình như bị nhục nhã, âm thanh cũng trở nên âm trầm kinh khủng: "Vân Nhược Đồng, ngươi coi lão phu là đứa trẻ ba tuổi mà lừa bịp à. Lúc lão phu còn hoành hành thiên hạ, ngươi còn đang bú sữa mẹ. Phàm nhân đều là sâu kiến, một người còn đưa đạt tới Luyện Khí kỳ, làm sao uy hϊếp được ma tướng, ma tướng chỉ cần phun một ngụm khí đã có thể thổi chết hắn."

U Tuyền Huyết Ma đằng đằng sát khí, khiến cho Vân Nhược Đồng sắc mặt trắng bệch, không còn dám tranh luận: "Thật xin lỗi, là ta sai. Xin lão tổ tha thứ."

U Tuyền Huyết Ma lạnh lùng nói: "Ta đối với ngươi rất là thất vọng. Chút chuyện nhỏ này đều làm không xong. Ngươi phải biết, hiện tại trên đời này, chỉ có máu của ta mới có thể trị được bệnh của đệ đệ ngươi. Nếu chuyện này ngươi không làm xong, đệ đệ ngươi sẽ phải chết.

Hốc mắt Vân Nhược Đồng liền đỏ lên: "Lão tổ, đệ đệ của ta vô tội, xin ngài rủ lòng từ bi."

U Tuyền Huyết Ma: "Trong phái Tiêu Dao nhất định có một vị cao thủ ẩn mình, cho người thời hạn là nửa tháng, tra ra cho ta. Nếu không hậu quả tự chịu."

Vân Nhược Đồng: "Vâng."

U Tuyền Huyết Ma: "Mặt khác, giờ tý tối nay, Thập Tam Ma tướng rất có thể sẽ giáng thế, ngươi đến giờ đó thì chú ý một ít. Đừng để lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn."

Nói xong, hắn liền cắt đứt ma âm vạn dặm, không tiếp tục liên hệ với Vân Nhược Đồng.

Chỉ còn một thân một mình Vân Nhược Đồng ở trong hoa viên lau nước mắt.

Nàng đang khóc, đột nhiên một âm thanh nhẹ nhàng khoan khoái âm từ xa truyền đến.

"Tiểu sư đệ, tiểu sư đệ, ngươi giờ này sao lại còn ở đây. Nhanh chóng trở về phòng đi. A, ngươi khóc a?"

Vân Nhược Đồng xoay người nhìn lại, là sư huynh Tử Dương.

Nàng gấp gáp lau lau nước mắt: "Không có, chỉ là bị cát bay vào mắt, có chút chướng mắt. Sao vậy, sư huynh, có chuyện gì sao?"

Sư huynh Tử Dương: “Các sư thúc truyền pháp lệnh, đêm nay là đêm giới nghiêm. Các đệ tử đều không được phép rời khỏi phòng. Mặt khác, đêm nay không cho phép ngủ, phải chuẩn bị kỹ càng dùng vũ khí chiến đấu bảo vệ tính mạng.”

Vân Nhược Đồng: "Không cho phép ngủ? Chuẩn bị chiến đấu?"

Tử Dương sư huynh cười khổ nói: "Cái này muốn trách thì trách sư bá Truy Phong, mỗi lần người tính ra đại kiếp, toàn phái đều phải giới nghiêm một lần. Mặc dù chưa từng ứng nghiệm, nhưng chúng ta cũng sớm tập thành thói quen."

Vân Nhược Đồng: "À, đệ hiểu rồi. Ta sẽ mau trở về phòng. Còn đại sư huynh, sư huynh Thuần Dương đâu?"

Tử Dương: "Đại sư huynh đi tuần sơn, Thuần Dương vào trong thành, tìm nhân tình của hắn chơi."

Vân Nhược Đồng: "Hả? Không phải giới nghiêm sao?"