Chương 5

Nói Cố Nhiên hoàn toàn ngủ say cũng không đúng bởi vì hắn nửa ngủ nửa tỉnh, Cố Nhiên chỉ cảm thấy trong thần thức của mình có một vòng xoáy không rõ nguồn gốc, kể từ khi vòng xoáy xuất hiện, bóng kiếm sà xuống. hết người này đến người khác, tranh nhau đỡ lấy mình. Hắn lao sâu vào vòng xoáy, sợ rằng mình sẽ bị bỏ lại bên ngoài nếu bước quá chậm.

Cố Nhiên không biết xảy ra chuyện gì, lúc tỉnh lại chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, tựa như có vô số phi kiếm đang giao đấu trong thần thức của mình. Hắn đã sử dụng một tấm bùa để tẩy rửa cơ thể cho mình, nhưng nó không khiến bản thân cảm thấy sảng khoái nên hắn lại đã ném một tấm thanh tâm phù lên người.

Chỉ sau đó hắn mới thoát khỏi cơn ác mộng.

Thật kỳ lạ, sao Cố Nhiên lại cảm thấy bóng kiếm trong giấc mơ đêm qua rất quen thuộc?

Chẳng lẽ lần này là do bản thân ở trong Vạn Kiếm mộ quá lâu nên mới có giấc mơ kỳ lạ như vậy?

Lúc này Cố Nhiên hiển nhiên vẫn chưa ý thức được giấc mơ đêm qua chỉ mới là bắt đầu.

Cộc cộc cộc.

Một tiếng gõ cửa vang lên từ bên ngoài cửa.

Cố Nhiên đứng dậy bước ra ngoài.

Vì bản thân đang mang bệnh nên hắn không thích người khác đến gần mình, sau đó đành từ chối đệ tử ngoại môn do trưởng lão phái đến để giúp đỡ. Trong viện không có người làm những công việc nên làm, bởi vì bình thường nếu như còn ở trong tông môn hắn sẽ đều đặn hướng dẫn đệ tử của mỗi các phong, cho nên trừ khi cần thiết, người khác sẽ không tìm đến Cố Nhiên.

Chờ ngoài cửa không ai khác chính là Lạc Lăng Vân, tam đệ tử thân truyền của Yến Tri Hàn, cũng là tam sư đệ của Cố Nhiên.

Lạc Lăng Vân sinh ra tại một ngôi làng nhỏ ở biên quan Nam Man. Vì quanh năm phải đối mặt với sự xâm lăng của dã thú nên hầu hết dân làng trong những ngôi làng này đều dũng cảm và giỏi chiến đấu. Ngoại hình của hắn cũng mang những nét đặc trưng của vùng Nam man, bao gồm làn da màu mật ong rắn rỏi do tiếp xúc nhiều với ánh nắng mặt trời và những hình xăm đặc trưng của dân vùng đó.

Lạc Lăng Vân không quá lớn tuổi. Thân hình của hắn thậm chí nhỏ hơn so với những sư đệ nhập môn sau mình.

Hắn thấp hơn Cố Nhiên nên mới ngẩng đầu nhìn sang khi nghe thấy tiếng mở cửa.

Khuôn mặt của Cố Nhiên đột nhiên thu hút sự chú ý của hắn.

Cố Nhiên hiếm khi mặc thường phục mà luôn chỉ mặc quần áo màu xanh của môn phái. Lúc này, bầu trời còn chưa sáng, mây mù còn đọng lại trên đỉnh Chu Tước khiến Cố Nhiên giống như đang bồng bềnh trong tiên cảnh.

Ánh sáng ban mai mỏng manh chiếu lên lông mày khiến cho sống mũi và môi hắn trở nên dịu dàng, như thể ngay cả những tia nắng ban mai cũng không thể không vương vấn trên người anh. Đó là một khuôn mặt không khỏi khiến bất cứ ai nhìn vào cũng phải động tâm, có thể là do cả đêm qua không được nghỉ ngơi đầy đủ nên sắc mặt xanh xao càng làm tăng lên vẻ mong manh hiếm có của Cố Nhiên.

Bộ dạng này của Cố Nhiên rất hiếm khi có ai thấy được. Hắn luôn mang thái độ của một người đại ca trước mặt người khác, luôn ổn trọng và đáng tin cậy.

Giống như chỉ cần có hắn ở bên thì sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Lạc Lăng Vân trong lòng khẽ co rút, giống như bị một bàn tay vô hình tóm lấy, cũng khiến hô hấp của hắn trở nên ngưng trệ. Hắn cảm thấy trong khoảnh khắc tiếp theo, tất cả các hình xăm trên cơ thể sẽ ngày càng dã dài ra rồi cố gắng quấn quanh cổ, đến cuối cùng khiến bản thân không thể thở được.

Hắn nhìn chằm chằm vào Cố Nhiên một lúc.

Cố Nhiên khẽ cau mày.

Không phải hắn không hài lòng với ánh mắt thô lỗ của Tam sư đệ, mà là vì hắn nhìn thấy một thanh ngang rất kỳ lạ phía trên đầu Tam sư đệ!

Thanh ngang này tổng cộng có năm ô, mỗi ô dường như đầy ắp, tràn đầy năng lượng đen dâng trào, khiến thanh ngang kỳ lạ này đen bóng đến mức khiến Cố Nhiên khó có thể không chú ý đến.

Cái này là cái gì?

Cố Nhiên đã phụ trách công việc trong phải nhiều năm như vậy, kỹ năng quan trọng nhất mà hắn học được chính là "giữ bình tĩnh".

Bất kể khi nào hay chuyện gì xảy ra, chỉ cần cư xử đủ bình tĩnh, hắn nhất định sẽ có đủ thời gian để đối phó với mọi thay đổi.

Cố Nhiên cố gắng bình tĩnh lại, ôn nhu hỏi Lạc Lăng Vân: "Tam sư đệ làm sao vậy?"

Lạc Lăng Vân nói: “Nghe nói huynh mới ra khỏi Vạn Kiếm Trùng, đệ lo lắng sư huynh bị thương nên tới thăm huynh. Đây là bí dược của Nam man chúng ta, sư huynh có thể dùng thử.”

Thuốc trị vết thương của Nam Man quả thực nổi tiếng. Dù sao thì việc người Nam Man bị thương là chuyện bình thường, sau khi họ bị thương quá nhiều thì công hiệu của thuốc trị vết thương sẽ tăng lên.

Cố Nhiên đang muốn tiếp nhận lòng tốt của Lạc Lăng Vân thì lại nghe thấy một giọng nói khác phát ra từ thanh đen phía trên đầu Lạc Lăng Vân: “Nếu như không phải vì muốn lấy lòng tên này ta còn lâu mới đến đây, đợi khi thời cơ chín muồi rồi ta nhất định sẽ báo thù thay cho người đó…”

Cố Nhiên: "..."

Cố Nhiên nhìn Lạc Lăng Vân đang tràn đầy mong đợi trước mặt.

Miệng Lạc Lăng Vân rõ ràng vừa rồi không hề cử động, nhưng giọng nói hắn nghe được lại là của Lạc Lăng Vân.

Chẳng lẽ sau khi đi tới Vạn Kiếm trủng, hắn đã phát điên cho nên mới xuất hiện ảo giác.

Tam sư đệ vẫn luôn dựa dẫm vào mình nhất, sao có thể nói gϊếŧ mình để báo thù cho người khác? Mỗi lần đệ ấy bị thương hắn đều đem thuốc đến, mỗi lần tuần tra đều mang đệ ấy đi khắp nơi.

Hơn nữa, Cố Nhiên chắc chắn bản thân không có mối thâm thù đại hận với bất cứ ai cả.

Cố Nhiên càng cau mày chặt hơn.

Lạc Lăng Vân nhìn thấy Cố Nhiên không dùng thuốc hắn mang theo như thường lệ, những hình xăm trên người hắn bắt đầu nóng lên không rõ lý do, giống như muốn thoát ra khỏi da thịt, quấn lấy thân thể Cố Nhiên.

Lạc Lăng Vân nhíu mày hỏi: "Sư huynh, người không cần thuốc của ta sao?"

Nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Lạc Lăng Vân, Cố Nhiên không đành lòng từ chối. Đang định cầm lấy bình thuốc thì đột nhiên nghe thấy giọng nói của tam đệ phát ra từ thanh ngang đen đó: “Không cần càng tốt, đỡ lãng phí thuốc tốt của ông đây.”

Mặc dù tính tình của hắn rất tốt, nhưng khi nghe điều này Cố Nhiên lại trở nên tức giận.

Hắn không có tự mình đi lấy thuốc, Lạc Lăng Vân chủ động đưa tới. Nếu đã không chịu cho thì tại sao lại phải mang đến đây làm gì?

Hắn ta chưa bao giờ là loại nhân vật khăng khăng muốn lấy lòng người khác chứ đừng nói đến việc cướp đi những điều tốt đẹp của đám tiểu sư đệ.

Ánh mắt Cố Nhiên trở nên lạnh lùng. Nhưng trước khi rõ ràng chuyện gì xảy ra, hắn sẽ không thật sự tức giận với Lạc Lăng Vân vì chuyện này, cho nên cuối cùng chỉ bình tĩnh nói với Lạc Lăng Vân: “Không cần đâu, thuốc tốt như vậy đệ cứ để dành cho mình đi. Thuốc tốt khó cầu, đệ giữ bên mình dùng đi.”