Chương 1

Đêm đã buông xuống, vừa đúng mười giờ tối, thành phố Bắc Kinh sáng rực ánh đèn.

Sâu thẳm trong con hẻm, bỗng vang lên tiếng khóc thảm thiết và khàn đυ.c của một người đàn ông: “Cảnh sát ơi, cứu tôi với, có người muốn gϊếŧ tôi!”

Người thanh niên đang đi qua đầu hẻm chợt khựng lại, quay đầu nhìn, ánh trăng chiếu xuống tạo thành bóng dáng cao gầy của anh trên mặt đất. Đó là một thanh niên chừng hơn hai mươi tuổi, tóc đen, đôi mắt đen thẫm, sáng rực như có ánh sáng le lói trong bóng tối.

“Cứu tôi với, họ sắp tìm thấy tôi rồi!”

Tiếng kêu cứu khản đặc ngày càng thảm thiết, người thanh niên ban đầu định bỏ mặc nhưng rồi lại khẽ liếʍ môi, quyết định tiến vào trong hẻm. Khi đến gần, thanh âm kêu cứu càng rõ ràng hơn. Người đàn ông trong cơn hoảng loạn đã bật loa ngoài điện thoại, giọng của cảnh sát từ đầu dây bên kia vang lên rõ ràng: “Thưa anh, hãy bình tĩnh! Xin hãy cho chúng tôi biết vị trí hiện tại của anh, chúng tôi sẽ lập tức cử người đến!”

“Tôi ở Eonia, gần con Rồng Lớn, họ đã gϊếŧ bốn đồng đội của tôi rồi và đang tìm tôi. Tôi còn rất ít máu, chiêu cuối và Tốc Biến đều chưa hồi, cảnh sát ơi, tôi sợ lắm!”

Người đàn ông vừa nói vừa nấc lên một tiếng nồng nặc mùi rượu, khóc đến mức suýt ngất xỉu.

Bên kia điện thoại im lặng vài giây, rồi cảnh sát hỏi với giọng trầm: “Nói lại lần nữa, anh tên là gì?”

“Dung nham cự thú.”

Ngay giây tiếp theo, điện thoại chỉ còn lại tiếng tút tút.

Bách Lý Quan Tiêu đã đến trước mặt người này, im lặng nhìn người đàn ông say xỉn trước mặt, cảm thấy trên trán mình hiện lên ba vạch đen.

Hóa ra chỉ là một gã nghiện chơi Liên Minh Huyền Thoại.

Bách Lý Quan Tiêu thở dài không nói nên lời, xoay người định đi. Nhưng bất ngờ, cánh mũi của anh khẽ động, anh lại dừng bước.

Trên người gã say nằm dưới đất kia, thoang thoảng mùi cam chanh rất thanh mát. Thứ mùi hương này đã lâu lắm rồi anh mới ngửi thấy, độ tinh khiết cực kỳ cao.

Bách Lý Quan Tiêu biết mình chắc chắn không thể bỏ qua sự cám dỗ này. Anh không ngờ sau bao ngày không có kết quả, lại may mắn gặp được kẻ này trong hẻm. Những người trong khu vực quanh anh sống đều đã được anh kiểm tra qua, kẻ may mắn như gã này là rất hiếm.

Nếu bỏ qua người này, không biết sẽ phải đợi đến bao giờ.

Bách Lý Quan Tiêu lập tức quyết định, tạm thời chịu đựng mùi rượu nồng nặc trên người gã kia, anh ngồi xổm xuống, nhẹ giọng hỏi: “Những kẻ muốn gϊếŧ anh là ai?”

Gã say ngập ngừng một lúc, đôi mắt đỏ ngầu vì uống quá chén nhìn anh đầy cảnh giác: “Anh là kẻ địch...?”

“Tôi là người đến giúp anh.”

“Lừa đảo! Đồng đội của tôi đều chết cả rồi, làm gì còn ai giúp tôi nữa...”

Bách Lý Quan Tiêu im lặng ba giây, sau đó đổi giọng nhẹ nhàng hơn: “Tôi là trụ của các anh.”

“Ồ.” Gã say như ngộ ra điều gì đó, rồi ấm ức cúi đầu nói: “Xin lỗi, chúng tôi không bảo vệ được anh. Tôi đã cố hết sức rồi, nhưng bọn họ về cuối game mạnh quá...”

Bách Lý Quan Tiêu vốn không có biểu cảm gì, nhưng khóe môi không nhịn được khẽ cong lên. Nếu trong đầu anh có một dòng chữ hiện ra thì chắc chắn đó sẽ là: “Đồ ngốc này.” Nhưng anh chỉ mất 0,1 giây để kiềm chế nụ cười, dịu dàng như dỗ trẻ con: “Không sao. Trận đấu đã kết thúc rồi, anh có thể về nhà.”

“Ồ ồ.” Gã say ngoan ngoãn gật đầu, loạng choạng đứng dậy. Mùi rượu bốc lên nồng nặc, Bách Lý Quan Tiêu do dự một lúc, nhưng vẫn đưa tay đỡ gã ta dậy.

“Cảm ơn, anh tốt quá. Trận sau tôi nhất định sẽ bảo vệ anh, tôi thề!”

Mùi rượu gần như lấn át hoàn toàn mùi cam chanh, Bách Lý Quan Tiêu không khỏi nhíu mày, cuối cùng quyết định nhanh chóng giải quyết chuyện chính. Anh đặt hai tay lên vai gã đàn ông, đôi mắt đen láy của anh lúc này sáng rực đến lạ thường. Anh bình tĩnh nhìn người đàn ông, khẽ nói: “Trận sau người bảo vệ tôi không phải là anh nữa, phải làm sao bây giờ?”

“Đúng vậy... Phải làm sao bây giờ...” Gã đàn ông vô thức lặp lại, chưa bao giờ anh ta nhìn thấy đôi mắt đen nào giống như vậy, giống như viên đá đen phủ một lớp sương mỏng, không chút tì vết.

Ánh mắt của người đàn ông đối diện Bách Lý Quan Tiêu dần dần trở nên mơ màng. Đôi mắt đen sâu thẳm của Quan Tiêu tựa như muốn hút anh ta vào trong, vừa sáng vừa bí ẩn.

Bách Lý Quan Tiêu khẽ mở đôi môi đỏ mọng, khuôn mặt lạnh lùng thoáng chốc trở nên quyến rũ lạ thường: "Hãy hứa với ta, chia sẻ vận may của ngươi cho ta."

Người đàn ông lúc này đã như nửa tỉnh nửa mê, tuy đã tỉnh rượu phần nào, nhưng thần trí lại càng mờ mịt. Trong đầu anh ta như có một bình nước ấm đang chao đảo, khiến anh ta mơ hồ. Dù đầu óc không còn rõ ràng, anh ta vẫn chắc chắn một điều: dù có mất mạng, anh ta cũng không thể từ chối lời thỉnh cầu của người trước mặt. Vì vậy, anh ta vô thức gật đầu: "Vận may của ta sẽ cùng ngươi tồn tại, ta tự nguyện."

Khi lời nói của anh ta vừa dứt, hương cam chanh thanh khiết xung quanh bỗng chốc bao trùm cả hai người. Bách Lý Quan Tiêu nhắm mắt lại, hít một hơi sâu, rồi từ từ thở ra.

Người đàn ông say rượu lúc này chỉ cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng hơn hẳn, men rượu dường như đã tan biến, anh ta quên mất những gì vừa xảy ra, đôi mắt hiện lên vẻ ngơ ngác như một đứa trẻ ngây thơ. Bách Lý Quan Tiêu khẽ nhếch môi cười, rút ra một tờ tiền và nhét vào tay anh ta, giọng nói đã trở lại lạnh lùng: "Anh uống nhiều quá rồi, gọi xe mà về, đừng để gia đình lo lắng."

Nói xong, anh buông tay khỏi người đàn ông kia và nhanh chóng rời khỏi con hẻm.