Chương 15

“Cậu chủ, không bằng đi bể bơi Mai Trang của ngài Hoắc?”

Bể bơi ngoài trời, phạm vi khu vực nước sâu rất lớn.

Hoắc Dụ mặc quần bơi, nóng lòng muốn thử: "Không có ý nghĩa, Vương Hạo, chờ tôi.”

Vương Hạo cũng nói: "Nơi này hàng năm đều có người bơi lội, rất sảng khoái. Nước đặc biệt lạnh, hạ hỏa.”

Hai chữ "hạ hỏa" đâm tới chỗ đau của Hoắc Dụ, gần đây cậu ta có một đống lửa muốn phát tiết, vừa trên mạng vừa ngoài đời, hết lần này tới lần khác không chỗ có thể phát tiết, nghe vậy muốn lập tức muốn nhào xuống nước mát bơi cái cho vui vẻ quên sầu.

Vệ sĩ không có biện pháp với Hoắc Dụ, cũng không thể trói người không cho đi xuống, mắt thấy Hoắc Dụ tức giận muốn nhảy ra ngoài.

Hoắc Dụ giãy khỏi vệ sĩ, xuống nước với người anh em Vương Hạo.

“Cậu nói gần đây tính tình mẹ kế cậu có thay đổi lớn?“

“Cũng không phải!“

“Vậy anh ta có thể tìm tới hay không?“

Tư thế bơi của Hoắc Dụ tiêu chuẩn, xương bả vai thiếu niên giãn ra còn rất ngây ngô.

“Anh ta có thể tìm tới nhưng anh ta có thể xuống nước sao, chỉ với cái thân thể kia của anh ta, tôi túm dễ dàng như túm gà.”.

Thiếu niên trời sinh dễ dàng cùng chung mối thù, Vương Hạo nói: "Đợi lát nữa tôi sẽ giả điếc giả câm, để cho anh ta biết thế nào là Lãng Lý Bạch Điều -- ai ai ai mẹ kế của cậu tới!"

Hoắc Dụ vừa ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy Chung Luật đen mặt đứng trên tảng đá, ôm cánh tay nhìn bọn họ.

Hoắc Dụ kiêu ngạo nhướng mày, bộ dạng muốn ăn đòn không đánh được, còn cố ý bơi xa một chút.

Vương Hạo cũng bơi theo, khoảng cách này, nói chuyện cũng không nghe thấy, chắc chắn chọc cho mẹ kế tức giận đến nhảy cầu.

Hai người đều bơi đến dưới bóng cây, thoải mái trôi nổi trên mặt nước, hạ quyết tâm để cho Chung Luật ở phía trên phơi nắng.

Đột nhiên, tầng mây che khuất mặt trời, từ từ, trong núi truyền đến tiếng kèn thê lương, càng lúc càng gần.

Lại là một tiếng trống lớn, sóng âm chấn động, tựa hồ ngay cả sóng nước cũng bị tạo nên một tầng gợn sóng, truyền đến da thịt nổi lên một tầng da gà.

Trống chiêng giao hòa, tiếng kèn thổi, giữa con đường trong núi có một hàng nam nữ trung niên áo trắng quần xanh đi ra, thổi thổi đi tới bên suối.

Khúc đưa tang lễ.

Người quỷ cùng nhau thưởng thức.

Chung Luật kéo vệ sĩ cứu hộ ra sau tảng đá.

Hoắc Dụ và Vương Hạo nghe thanh âm quỷ dị quay đầu lại, bên bờ chỉ còn lại ban nhạc tang lễ.

Còn rất thấm đượm lòng người.

Hai người bơi dã ngoại: "......"

Vương Hạo: "Đây là thổi cho ai thế, tại sao lại không có chủ nhân gia đình?"

Hoắc Dụ trầm mặc.

“Là cho chúng ta?”

Đột nhiên tay chân Vương Hạo quên cách lắc, nói: "Dụ Tử, tôi hơi yếu, có phải nổi gió rồi không? Nước hình như lạnh rồi.”

Đều là tác dụng tâm lý. Hoắc Dụ cắn răng nói, "Cậu run cái gì?!”

Vương Hạo: "Tôi cảm thấy nơi này hơi âm u.”

Hắn cố gắng nhảy lên phía trước, muốn trở lại dưới ánh mặt trời, bị Hoắc Dụ kéo tay, nhất thời sợ tới mức kêu to.

“Kêu cái gì!" Hoắc Dụ cũng bị dọa nhảy dựng.

“Cậu kéo tôi làm gì? Tôi tưởng quỷ nước chứ!" Vương Hạo càng nói càng sợ, "Đống âm thanh này có lôi quỷ nước tới không? Hình như có cái gì kéo chân tôi.”

Hoắc Dụ cũng có chút sợ, nhưng không muốn nhận thua với mẹ kế, nói: "Không phải cậu gọi tôi lại đây sao? Ban ngày ban mặt sợ cái gì?”

Vương Hạo: "Đây không phải là mánh khóe, cậu cho rằng anh ta muốn ép cậu lên bờ, kỳ thật anh ta muốn tiễn cậu đi.”

Hoắc Dụ: "......"

Vương Hạo: "Cậu...... anh ta không đánh mà thắng độc chiếm gia sản.”

Hoắc Dụ: "Phi!”

Vương Hạo khóc không ra nước mắt, mắt thấy ban nhạc tang lễ đã kết thúc một vòng, chậm thêm một bước người nhà nên khóc tang, hắn ngao một tiếng giống như ếch xanh tè ra quần bò lên bờ.

Hoắc Dụ bị bỏ lại phía sau cũng bắt đầu sợ hãi, tranh nhau bơi về phía trước.

Hai người ướt sũng lên bờ, chật vật nhặt quần áo bên cạnh lên bọc mình lại.