Chương 7

Vừa rồi cậu nhìn thấy hai túi bánh mì trên bàn máy tính Hoắc Dụ, đại khái là bữa sáng của Hoắc Dụ.

Trong lúc cậu đang suy nghĩ, Hoắc Dụ tựa vào cửa bếp, vênh mặt: "Cơm đâu?”

Chung Luật hoàn hồn, đúng rồi, mẹ kế còn là một người rất giỏi nấu cơm, mỗi ngày chịu mệt nhọc làm cơm dinh dưỡng cho con riêng.

Chung Luật án binh bất động, tạm thời không có ý định bại lộ quá nhiều bất đồng, nói: "Một bữa không ăn cũng sẽ không chết.”

Hoắc Dụ đói đến mức ồn ào: "Tôi còn đang trong thời kỳ phát triển thân thể!”

Chung Luật: "Cậu bao nhiêu tuổi rồi mà còn đang trong thời kỳ phát triển thân thể.”

Hoắc Dụ cố ý nhấn mạnh tuổi: "Mười ba tuổi, nhỏ hơn anh một tuổi.”

Chung Luật quay đầu nhìn Hoắc Dụ một lần nữa, mười ba tuổi? Hơn một mét tám? Ăn thức ăn cho lợn mà lớn lên à?

Mẹ kiếp, mười ba tuổi có gì ghê gớm!

Đại thần eSport mười chín tuổi bị nhắc nhở một lần, trong lòng bực bội muốn chết.

Nguyên chủ đã 24, qua tuổi hoàng kim của eSport.

Có điều có thể sống lại một lần đã là hạnh phúc lắm rồi còn mong cầu gì, huống chi bộ thân thể này so với kiếp trước khỏe mạnh hơn không ít.

Chung Luật trong thời kỳ trưởng thành không được bổ sung đầy đủ dinh dưỡng, sau đó chơi eSport kiếm tiền, chuyên gia dinh dưỡng trong căn cứ tìm mọi cách cung cấp nuôi dưỡng, nhưng nền tảng đã không bù lại được.

Chung Luật: "Cậu gọi đồ ăn bên ngoài đi, gọi cho tôi một phần.”

Hoắc Dụ: "Tôi muốn ăn cơm cà ri, không ăn bên ngoài, anh không nấu cơm tôi sẽ nói cho ba tôi biết.”

Chung Luật thản nhiên: "Cậu bao nhiêu tuổi rồi còn cáo trạng.”

Hoắc Dụ bị chọc cho no bụng, cậu ta cảm thấy hôm nay mẹ kế quả thực không thể nói lý.

Rõ ràng là chính mẹ kế đuổi quản gia và dì đi, nói sau này sẽ tự mình nấu cơm!

Đạo đức giả! Làm hai ngày xong không làm nữa!

Quả nhiên đây chính là mẹ kế!

Hoắc Dụ hung hăng đập tường một cái, nếu như không phải ba cậu ta muốn cậu ta và mẹ kế ở chung thật tốt, cậu ta đã đánh người rồi.

Cậu ta không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ Hoắc Chiết Hàn.

Mẹ kế là vợ hợp pháp của Hoắc Chiết Hàn, Hoắc Dụ còn nhớ rõ một ngày nửa tháng trước, Hoắc Chiết Hàn đột nhiên mang về một tên mặt trắng, thông báo cho cậu ta:

"Ba giao cho cậu ấy quyền kỷ luật con một cách chính đáng."

“Hoắc Dụ, phải tôn trọng trưởng bối.”

Hoắc Chiết Hàn tìm cho cậu ta một tá giáo viên dạy thêm nhưng cậu ta vẫn làm theo ý mình, bởi vì trong lòng cậu ta người thu tiền không có tư cách quản cậu ta.

Mẹ kế không giống, bị Hoắc Chiết Hàn định nghĩa là người nhà, hai chữ "người nhà" có phân lượng quá nặng ở đáy lòng Hoắc Dụ, Hoắc Chiết Hàn hung hăng đè lại tử huyệt của cậu ta. Hoắc Dụ sợ mất đi bất cứ người thân nào. Đương nhiên, không bao gồm mẹ kế.

Bởi vậy, cậu ta tận lực không nổi lên xung đột với mẹ kế, lải nhải tai trái ra tai phải, cậu ta chơi trò chơi của cậu ta, Chung Lộ còn không có gan dám kéo cầu dao điện.

Chung Lộ nhiều nhất chỉ là "Nếu con còn chơi game nữa, tôi sẽ nói với ba con", "Ba con sẽ thất vọng khi thấy con như vậy".

Mỗi ngày ba con ba con, khiến cho Hoắc Dụ sinh ra tâm lý phản nghịch đối nghịch với Hoắc Chiết Hàn.

Nhưng cậu ta không dám.

Hoắc Chiết Hàn dám đánh con trai mình.

Cậu ta đã tương đối nhẫn nại!

Vẫn còn miếng bánh mì cuối cùng trong tủ lạnh.

Ánh mắt Hoắc Dụ và Chung Luật giao nhau trên bánh mì, sau đó liếc mắt nhìn nhau, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Chung Luật dựa vào tốc độ tay của vương giả eSport, cầm lấy bánh mì.

Hoắc Dụ: "......"

Chung Luật mở bánh mì ra, tốt bụng chia cho con riêng một miếng.

Cậu phát hiện lực phản ứng của thân thể này tạm được, hơn nữa bây giờ còn đói bụng, ăn no phỏng chừng càng được.

Ai nói tuyển thủ eSport lệ thuộc vào thời kỳ hoàng kim?

Được biết trên thế giới có hai loại game thủ eSport, Chung Luật và những người khác.