Chương 1

Chương 1

Tiên Cảnh là một thôn nhỏ hẻo lánh, sở dĩ gọi Tiên Cảnh bởi nơi này bốn bề đều được núi vây quanh, một bên lại có nước bao bọc, cây cối xanh biếc, chim hót hoa nở. Vào độ sáng sớm, trong núi sẽ xuất hiện rất nhiều sương trắng, phủ kín toàn bộ thôn. Nhìn từ xa giống như cõi bồng lai thanh bạch không nhiễm đến một hạt bụi dơ bẩn.

Núi tốt nước tốt ra người tốt. Ở đây mặc dù dân cư không đến một ngàn nhưng mỗi người đều cần cù chất phác, không giống thành phố người lừa ta gạt, lục đυ.c với nhau, nói trắng ra chính là thật thà phúc hậu. Đại thúc của chúng ta sinh sống tại nơi này. Hơn nữa còn là một thầy thuốc có tiếng trong thôn, cũng có thể gọi là thầy lang, bởi vì y không có giấy phép hành nghề.

Năm ngoái, lần đầu tiên trong lịch sử của thôn, đã có một sinh viên 'xịn', em gái của đại thúc – Tề Tiểu Tuyết. Trẻ con trong thôn này, sống thật sự không hề dễ dàng! Nhưng đứa trẻ này không chịu khuất phục, một hơi thi đậu những trường nổi tiếng cả nước thậm chí là thế giới, cũng chiếm được một chỗ ngồi tại Đại học Nam Khoa. Rốt cuộc cũng rời khỏi cái chỗ cùng xã hội tách biệt này, tuy gọi cái tên Tiên Cảnh mỹ mạo như vậy, thật ra chính là một xã hội nguyên thủy bị người đời lãng quên.

"Tiểu Tuyết, anh trai không nỡ xa em đâu, nhanh trở về với anh," Một đại nam nhân hơn ba mươi tuổi ôm Tiểu Tuyết đứng trong lối ra duy nhất của thôn khóc đến cảm thiên động địa, ai không biết còn tưởng rằng chuyện sinh li tử biệt gì ghê gớm lắm! Ô ô ô.... (tiếng khóc)

"Tiểu Tuyết, em đi rồi ai nấu cơm cho anh, giặt quần áo cho anh a! Tiểu Tuyết... Đừng vứt bỏ anh..." Nam nhân ôm Tiểu Tuyết tự biên tự diễn một bên khóc một bên oán trách, căn bản không hề cảm thấy được đối phương sắp không chịu nổi.

"Tề Thiên Liệt, dừng được rồi!" Bùng nổ, bùng nổ, "Em đi học, không phải ra chiến trường, anh khóc cứ như em đi hy sinh vậy. Nghe cho kỹ, nửa năm này nhớ hoàn thành nhiệm vụ mà em giao cho, cùng Lưu gia Lưu tỷ tỷ hòa thuận, đừng mãi quấn lấy em, còn có, không cần lúc nào cũng lấy chữa bệnh làm chính nữa, học người ta chủ động kia kìa. Anh đã hơn ba mươi tuổi rồi, em vẫn chưa có chị dâu, anh có biết như vậy không khác nào bạc đãi em không?"

Nhìn nam nhân như mèo nhỏ phạm sai lầm mà cúi đầu, Tiểu Tuyết vừa đau lòng lại vừa bất đắc dĩ. Nghĩ lại suốt hai mươi năm qua, bọn họ chưa từng xa nhau lâu như vậy. Một mực sống nương tựa lẫn nhau, quan tâm săn sóc đối phương. Dù đã sớm chuẩn bị tốt tâm lí, nhưng trong lòng vẫn tràn ngập không nỡ.

Nam nhân cũng không phải anh trai ruột của cô, hai mươi năm trước, cô được người nam nhân này nhặt được. Lúc ấy nam nhân vẫn là một tiểu nam hài (cậu nhóc) mười hai tuổi, trên con đường này nhặt được cô bao trong tã lót, sau đó nhận nuôi cô, đặt tên là Tiểu Tuyết. Tiểu nam hài khi đó chỉ còn mỗi cha, là thầy thuốc, mỗi ngày đều vì hai người bọn họ hái thuốc chữa bệnh cho người ngoài kiếm tiềm. Mẹ sau khi sinh hạ nam hài đã qua đời. Cho nên cô là được nam nhân trước mắt này một tay nuôi lớn, sau khi cha qua đời, nam nhân thôi học tạo điều kiện cho Tiểu Tuyết đi học. Cũng may nam nhân kế thừa cha mình, sở hữu tất cả y thuật, thay thế cha kiếm sống. Tiểu Tuyết chăm chỉ hiếu học, lại có thêm người trong thôn giúp đỡ, cuối cùng đỗ vào Đại học Nam Khoa.

"Được rồi! Anh trai, nghe lời em! Tiểu Tuyết nửa năm sẽ về thăm một lần, sẽ không để anh đợi lâu, nghe em! Cười một cái nào!" Đưa tay lau nước mắt trên mặt nam nhân, "Đều ba mươi mấy tuổi rồi, còn thân thiết với em như vậy. Về sau chị dâu sẽ ghen đấy." Cưng chiều vỗ vỗ khuôn mặt trắng nõn của nam nhân, "Ngoan! Sắp đến lễ mừng năm mới rồi, quần áo em đã giặt sạch, sắp xếp đâu ra đấy trong tủ quần áo. Trời lạnh thì lấy ra mặc. Phải tự học cách giặt quần áo, được rồi, anh, em đi đây." Tiểu Tuyết ôm nam nhân, thật sự không muốn buông ra cái người đã vì cô mà hy sinh quá nhiều này.

"Tạm biệt, Tiểu Tuyết. Yên tâm, anh có thể tự chăm sóc bản thân được." Nam nhân cố nén nước mắt, làm ra bộ dáng thực thong dong.

Tiểu Tuyết quay đầu bước đi, cô không dám quay đầu lại, sợ phải nhìn thấy ánh mắt thương tâm của nam nhân. Thật vất vả hạ quyết tâm, không thể dao động.

Nam nhân cứ như vậy đứng tại giao lộ nhìn em gái làm bạn với mình hai mươi năm trời chậm rãi biến mất ở phương xa.