Chương 15

Đại thúc cầm điện thoại mới, xem trái xem phải, một chút cũng chẳng hiểu. Nhìn "cục sắt lớn" trong tay không biết sử dụng thế nào. Chốc về xem bản hướng dẫn xem thế nào a. Tiểu Tuyết mua xong, không tình nguyện nói cảm ơn với Liễu Vĩnh Nhạc. Kéo đại thúc đi khỏi.

"Chú Lương." Liễu Vĩnh Nhạc gọi chú Lương, "Làm xong chưa?"

"Yên tâm, hết thảy đều thỏa đáng."

"Số điện thoại đâu?"

"Đã lưu vào điện thoại di động ngài rồi, số 37." Trước kia Liễu Vĩnh Nhạc theo đuổi quá nhiều nữ nhân, không nhớ tên được, chú Lương theo trình tự đặt thành số hiệu, đại thúc là người thứ 37.

"Rất tốt. Tối nay giúp ta "mời" y đi ăn cơm. Ngay tại tại khách sạn Nhạc Ngật nhà chúng ta."

Thời gian không còn sớm, đã tới giờ làm việc buổi chiều rồi. Hai người không về qua nhà, trực tiếp đến bệnh viện.

"Gọi điện cho chị Mộc đi, hẹn chị ấy ăn cơm. Phát triển tình cảm."

"Không nên a, ngày hôm qua không phải vừa ăn xong sao?"

"Rèn sắt nhân lúc còn nóng, huống chi tình yêu cuồng nhiệt không phải là hôm nay thấy ngày mai gặp sao, anh đang thích người ta mà. Hiểu không?"

"A! Vậy em theo giúp anh đi."

"Vậy không được, em không đi làm bóng đèn đâu. Nhanh gọi, chút nữa vào giờ làm sẽ không gọi được." Vả lại nếu thế thì không lên trường được, công việc ở trường học đã tích lại, phải trở về xử lý, đêm nay chắc không được ngủ rồi.

"Uhm! Anh không biết mở điện thoại, em giúp anh."

Tiểu Tuyết cầm lấy điện thoại, ấn lên màn hình, gọi vào số Lý Mộc Di, "Được rồi, anh cầm đi."

"Alo, xin chào." Đã nối máy, Lý Mộc Di nói.

"Xin chào, uhm ~~ tôi là ~~ Tề Thiên Liệt." Đại thúc lắp bắp.

"A! Anh Tề, anh có điện thoại rồi, số điện thoại không tệ a." Bên kia không giấu được vui sướиɠ, đại thúc chủ động gọi điện thoại, cho thấy y đối với cô có ý tứ.

"Uhm ~~ tôi ~~ muốn ~~ tôi muốn ~~ "

"Muốn cái gì ~~ ?"

Tiểu Tuyết thấp giọng nhắc y mau nói.

"Tôi muốn ~~~ uhm ~~ mời cô ăn cơm. Tối nay." Mặt đại thúc đã đỏ như trái táo rồi.

"Được! Bao giờ? Chỗ nào?"

"Cô quen ăn ở đâu thì chọn a."

"Uhm ~~ Thế bảy giờ tối nay, tại khách sạn Nhạc Ngật nhé?"

"Ừ, vậy không gặp không về, còn việc gì không?"

"Không có."

"Gặp lại sau."

"Uhm."

Để điện thoại xuống, đại thúc thở một hơi dài nhẹ nhõm, giống như đã hoàn thành nhiệm vụ trọng đại nào đó.

Tiểu Tuyết chạm vào mặt đại thúc, thực nóng. Không ngờ lại ngượng như vậy. "Đêm nay chớ làm hỏng chuyện, mua thêm món quà nhỏ, nói chuyện ngọt một chút. Mặc bộ này đi luôn a! Rất tươi sáng, như ánh mặt trời vậy, không giống một người đã hơn ba mươi tuổi chút nào."

"Uhm! Em thật sự không theo giúp anh à?"

"Không được, anh tự đi đi. Em về trường học, mấy hôm nữa tới thăm anh. Có việc liền gọi điện thoại."

"Ừ."

"Được rồi, em đi nhé." Vỗ vỗ mặt đại thúc, cưng chiều cười, "Chăm sóc tốt bản thân."

"Ừ."

Tiểu Tuyết vừa ròi đi không lâu, đại thúc liền nhận được một cuộc gọi từ chú Lương: "Xin hỏi, là Tề Thiên Liệt tiên sinh sao?"

"Phải, là tôi."

"Tôi là quản gia của Liễu Vĩnh Nhạc. Thiếu gia nhà tôi muốn mời anh ăn cơm tối nay."

"Nhưng mà, tôi đã có hẹn rồi."

"Tề tiên sinh, lệnh của Liễu thiếu gia trước đây chúng tôi chưa từng cãi lời. Tám giờ tối nay tại khách sạn (Nhạc Ngật) (<= Có lẽ tác giả quên gõ tên khách sạn). Liễu thiếu gia sẽ đợi anh ở đó, nhất định phải đi. Nếu không chúng tôi sẽ "mời anh đi"." Nói xong liền cúp điện thoại, đại thúc còn muốn nói, nhưng không biết dùng điện thoại, cũng không gọi lại được. Thôi vậy, Lý tiểu thư là bảy giờ. Liễu tiên sinh là tám giờ, đều cùng một chỗ, có lẽ kịp được.

Tiểu Tuyết quay về trường học, luôn cảm thấy không bình thường, Hà Kỳ vì sao tới bệnh viện làm việc? Lại còn vào làm ngay sau anh trai. Liễu Vĩnh Nhạc là cái loại để mắt còn cao hơn đỉnh đầu (= kiêu ngạo), vì sao lại "bám" dân thường chúng ta như vậy. "Là đối với mình, hay đối với anh mình? Đây mới là vấn đề."