Chương 17

Đại thúc đặt di động trên bàn, Liễu Vĩnh Nhạc đang khống chế điện thoại của y, y tươi cười y nhăn mày, Liễu Vĩnh Nhạc đều thu hết vào trong mắt. Đối với vị đại thúc này càng ngày càng có hứng thú.

"Chú Lương, mấy giờ rồi?"

"Hơn 7:40 một chút."

"Gọi điện cho số 37 mời được chưa?"

"Giữa trưa nay đã mời rồi, tám giờ tại khách sạn Nhạc Ngật."

Liễu Vĩnh Nhạc không hảo ý mà cười rộ lên: "Tốt, bây giờ chúng ta liền đi gặp y. Còn có mang theo một cô ả đến."

Bên này đại thúc đang cùng Lý Mộc Di nói chuyện thực hòa hợp, chẳng ngờ có một nữ nhân xinh đẹp trang điểm rất đậm xông tới. "Tề Thiên Liệt, anh cái đồ vong ân bội nghĩa. Tôi theo anh nhiều năm như vậy, anh thế nhưng vụиɠ ŧяộʍ bên ngoài cùng con đàn bà khác." Nữ nhân kia túm lấy đại thúc vừa khóc vừa ồn ào. Đại thúc gặp cục diện này, lập tức bị dọa rồi. Chỉ theo bản năng đẩy nữ nhân kỳ lạ kia ra. "Cô nhầm người rồi, cô là ai a? Tôi không biết cô!"

"Anh cái đồ vong ân bội nghĩa, còn giả bộ không biết tôi." Rất nhiều rất nhiều nước mũi hướng trên người đại thúc cọ. Tiểu Tuyết thấy thế liền nhanh chóng chạy ra, Liễu Vĩnh Nhạc cùng chú Lương lại thật thoái mái thong dong mà đi tới.

Tiểu Tuyết đẩy cái nữ nhân điên kia ra: "Cô là ai? Nhận sai người rồi a!"

"Không có, chính là y. Y cái đồ sắc lang có mới nới cũ, tên khốn trong ngoài không đồng nhất." Nữ nhân kia một bên khóc một bên mắng.

"Cô dựa vào cái gì mắng anh tôi, cô là ai chứ?" Tiểu Tuyết nôn nóng, "Chị Mộc, chị đừng tin cô ta. Chúng em căn bản không biết cô ta."

"Được lắm! Chơi chán tôi rồi liền đá đi. Tôi không muốn sống nữa." Vừa khóc vừa chỉ vào đại thúc mắng, xem ra là diễn viên chuyên nghiệp a! Giả bộ rất thật.

"Thì ra đại thúc phong lưu như vậy a! Trông cô này vóc người không tệ, như thế nào còn không hợp khẩu vị của anh thế? Nhanh như vậy đã tìm người khác!" Nhìn Lý Mộc Di, "Lại là một bà cô, còn không bằng người này! Dự định hứng thú bao lâu?"

"Liễu Vĩnh Nhạc, cậu nói bậy bạ gì đấy? Cậu sao lại ở chỗ này?" Tiểu Tuyết rất nhanh nắm chặt tay, thằng nhãi này cố ý đến xem chuyện vui đây.

Bên kia càng không ngừng khóc mắng, chửi, bên này giương cung bạt kiếm.

"Khỏi đóng kịch nữa." Lý Mộc Di đứng lên.

"Không không, chị Mộc. Chúng em không có đóng kịch, anh em một chút cũng chẳng có quan hệ gì với nữ nhân này. Thật sự thật sự. Xin chị tin tưởng em." Tiểu Tuyết nóng ruột, không biết nói làm sao, tế bào não khôn khéo trước kia đều bãi công hết rồi.

"Em gái, chị không phải nói em." Xoay đầu đi về phía nữ nhân điên kia, "Tôi tại thương giới ra sức làm nhiều năm như vậy, có loại người nào chưa thấy qua. Hành động vụng về như thế còn muốn lừa tôi. Quý công tử yêu mị trong truyền thuyết, nữ nhân này là cậu mang đến nhỉ!"

"Oh!" Trong lòng Liễu Vĩnh Nhạc kinh ngạc, nữ nhân này thật là lợi hại. Nhưng không có lộ ra biểu thị không tốt, vấn đề mặt mũi. "Phải, là ta, cô biết ta sao?"

"Tôi cùng cha ngài có lui tới làm ăn một chút, đối với tiếng xấu rõ ràng của ngài, tôi sớm đã nghe qua. Anh Tề, em về trước. Về sau có dịp chúng ta lại hẹn tiếp. Liên hệ bằng di động, gặp lại sau. Tiểu Tuyết, chị sẽ không để tâm, gặp lại sau nhé." Nói xong cho Tiểu Tuyết một ánh mắt an ủi. Không để ý Liễu Vĩnh Nhạc căm tức mà ưu nhã rời đi. (quá ngầu! *clap clap*)

"Liễu ngu ngốc, mi cái tên khốn nạn." Nói rồi cho trên bụng Liễu Vĩnh Nhạc một đấm. "Như thế nào ở đâu cũng có thể chạm mặt cái đồ ôn thần mi." Chú Lương thấy vậy nhanh chóng ra ngăn phía trước. Mặt khác nhân viên phục vụ cũng chạy nhanh vây tới, Liễu Vĩnh Nhạc ôm bụng ra hiệu thì tất cả mọi người mới tản ra. Hắn không có nghĩ đến "nữ bạo lực" sẽ ở đây, tính sai tính sai. Vốn định cho nữ nhân kia tức giận rời đi rồi thật tốt ra an ủi an ủi đại thúc. Thuận tiện vuốt ve an ủi vuốt ve an ủi. Ai ngờ lại bị đánh, còn trước mặt bao người như vậy. Mất mặt.

"Cậu nói, cậu muốn làm cái gì? Tôi cho cậu một cơ hội giải thích." Tiểu Tuyết xách cổ áo hắn.

"Hiểu lầm hiểu lầm! Tôi sai rồi tôi sai rồi!" Nữ nhân chết tiệt, nếu không phải anh cô là đại thúc, tôi gϊếŧ cô.

"Chỉ cần cậu xuất hiện liền không có chuyện gì tốt."

"Tôi xin lỗi, bữa cơm này tôi mời a? Được không đại thúc? Ngồi xuống nói chuyện nhé?" Mong chờ nhìn đại thúc còn chưa từ trong hoảng sợ phục hồi lại tinh thần.

"Mặc kệ cậu. Ai cùng cái loại loại cặn bã như cậu nói chuyện chứ. Ghi nợ, còn có nợ của tôi cũng ghi vào. Đi, anh." Thở phì phì kéo đại thúc ra ngoài.

Liễu Vĩnh Nhạc ôm bụng, còn chưa có hết đau. Trơ mắt nhìn bọn họ rời khỏi. "Thiếu gia, thiếu gia. Cậu thế nào rồi?" Đem Liễu Vĩnh Nhạc đỡ lên ghế. Qua một lúc lâu mới trở lại bình thường, "Thật là hung ác, ruột của ta đều nát rồi."

----

*mặt phê* Họ Liễu bị đấm lần 2 ~ ~