Chương 6

Chương 6

Hôm nay đại thúc đi phỏng vấn, Tiểu Tuyết đem cách ăn mặc của y chỉnh trang lại thật tốt. Một thân âu phục màu xanh, cà vạt caro đỏ sậm, lấy ước chừng nửa lọ keo xịt tóc vuốt toàn bộ tóc ra đằng sau. Liếc mắt nhìn dáng vẻ này thôi chắc cũng nhận lời rồi, quả thực không khác gì tổng thống a. Chính là khuôn mặt đại thúc thiếu mất một phần uy nghiêm của tổng thống. "Anh, anh thật đẹp trai, đi thôi, đi tìm công việc tốt nào."

Tiến vào bệnh viện Lâm thị, nghe nói đây là bệnh viện cao cấp nhất tỉnh, trang thiết bị đầy đủ, bác sĩ đều có trình độ cao, phòng bệnh đủ các loại đãi ngộ, phòng tốt căn bản những kẻ không có tiền sẽ không ở nổi, chỉ có những người thực giàu mới may mắn được hưởng thụ.

"Đến rồi, chút nữa anh đừng nói lung tung nha. Nhìn vào mắt em này... Em quen một người ở đây, vào xem chú ấy có giúp được chúng ta không a." Tiến lên sờ sờ mặt đại thúc, thấy y sợ đến mức toàn thân đều run, nội tâm như bị ai bóp chặt. "Không cần khẩn trương, chú ấy rất hiền. Hơn nữa có em ở đây giúp anh mà. Hít sâu nào." Tiểu Tuyết nắm lấy tay nam nhân, tiếp thêm sức mạnh cho y.

"Chúng ta trở về được không, Tiểu Tuyết? Anh không muốn phỏng vấn, Tuyết." Đại thúc khẩn cầu nhìn Tiểu Tuyết, ánh mắt thực khiến người ta đau lòng.

"Không được." Chắc như đinh đóng cột, "Đi! Cùng em vào." Không thể mềm lòng, quay mặt sang chỗ khác kéo nam nhân đi vào một khu nhà.

"Chú Vương, cháu tới thăm chú đây." Tiến vào một văn phòng, cách bày trí thực xa xỉ, kẻ có tiền chính là kẻ có tiền.

"A, Tiểu Tuyết đấy à! Hôm nay không phải đi học sao? Còn có thời gian đến thăm ông già này à?" Chú Vương bỏ kính ra, mỉm cười nhìn Tiểu Tuyết. Tiểu Tuyết là được thầy cô đề cử với chú Vương, hắn vừa thấy liền ưng cô nhóc xinh đẹp nhanh nhẹn này. Không như những nữ hài cùng tuổi nói năng tùy tiện, ngược lại rất chăm chỉ hiếu học, chưa bao giờ ra vẻ. Công việc luôn làm đến nơi đến chốn, cho nên hắn muốn đợi Tiểu Tuyết tốt nghiệp liền trực tiếp tới đây làm việc.

"Chú Vương, hôm nay không phải tới thăm chú." Chạy tới ôm tay chú Vương nũng nịu.

"Cháu ranh ma như vậy, chắc là có việc muốn nhờ a." Mắng yêu cô gái nhỏ, cưng chiều vô vỗ khuôn mặt thanh tú, đây chính là một trong những hậu bối hắn thương yêu nhất.

"Chú thật lợi hại nha, dự đoán trước được tương lai. Xem, đây là anh cháu, trước đây vẫn thường nhắc với chú đó. Tề Thiên Liệt." Tiểu Tuyết đem đại thúc đang sững sờ đến trước mặt chú Vương, "Cháu muốn chú giúp anh ấy bố trí một công việc. Chú biết mà, anh cháu cũng là một bác sĩ, y thuật rất tốt, trước khi theo chú học, chút ít y thuật của cháu kia đều là do anh ấy dạy. Cha cháu trước khi qua đời cũng là thầy thuốc nổi danh nhất nơi đó a." Tiểu Tuyết thao thao bất tuyệt nói đại thúc ưu tú cỡ nào, đại thúc cúi đầu không nói.

"Có giấy chứng nhận không?"

"Không có. Chú Vương, chính vì không có nên mới nhờ chú giúp đỡ a! Chú à, y thuật anh cháu thật sự rất tốt, chú làm ơn nghĩ cách, tìm cơ hội cấp cho anh ấy một cái chứng nhận." Tiểu Tuyết khẩn thiết nhìn chú Vương.

Chú Vương từ trên xuống dưới đánh giá nam nhân, y tướng mạo thanh tú, vừa nhìn liền biết là một người thành thật, "Về phần y thuật trước nhìn kỹ rồi hẵng nói, khoa Trung y bên kia đang thiếu một trợ lí bác sĩ, để anh cháu vào đấy làm tạm thời đi. Hiện tại chưa thể trực tiếp hội chẩn được, chờ khảo sát trình độ xong, giấy chứng nhận bác sĩ sẽ được cấp. Bây giờ đi chụp ảnh thẻ, bổ sung phần chức vụ, sau đó ra bộ phận hậu cần lấy đồng phục, tôi cho cậu điền tờ chứng nhận. Ngày mai đến đây, tôi mang cậu sang bên kia chào hỏi."

"Chú Vương, cảm ơn chú, cháu biết chú hiểu cháu nhất mà. Việc của cháu xong rồi. Gặp lại chú sau." Kích động mà ôm chặt lấy chú Vương, tình thương của cha từ nhỏ không có cảm nhận được, chính là lại tìm thấy trên người hắn. Chú Vương cưng chiều xoa đầu Tiểu Tuyết: "Ừ, đi đi, có rảnh nhớ đến xem ông già này."

"Vâng! Tạm biệt chú."

Xong xuôi hết thảy thủ tục, rời khỏi bệnh viện. Hiện tại vấn đề công việc đã thu xếp ổn thỏa, chỉ còn phòng ở, đại thúc là nam ở cùng Tiểu Tuyết không tốt. Chỗ thuê không thể cách bệnh viện quá xa, nhưng các nơi cho thuê gần bệnh viện lại thực đắt đỏ. Đi đến trưa, vẫn không có tìm được nơi thích hợp. "Làm sao bây giờ?" Tiểu Tuyết ngồi xổm trên bồn hoa ven đường.

"Không cần phòng ở quá tốt a, chỉ cần một cái giường, một cái bàn là được rồi." Nhìn Tiểu Tuyết vì mình bận bịu cả ngày, cả tâm đều đau, đều do chính y không bản lĩnh, "Đâu cần phải cái gì ba thất một sảnh (3 phòng ngủ + 1 phòng khách), có thể ở là tốt rồi, chớ có yêu cầu quá cao."

"Vậy không được, nếu hôm nào đó em ngủ lại thì anh làm thế nào chứ? Đi thôi, tiếp tục." Đến tối, rốt cuộc cũng tìm được một phòng, Tiểu Tuyết thực không vừa lòng, nhưng đại thúc lại khăng khăng ở đây. Một cái nhà kho rất nhỏ rất nhỏ, che mưa chắn gió coi như tạm được, cách bệnh viện không quá xa, mất 20 phút đồng hồ đi bộ.

"Anh, ủy khuất anh rồi, chờ em có tiền, sẽ mua cho anh một cái nhà thật lớn luôn." Thực áy náy, nhưng là lực bất tòng tâm (không thể làm gì).

"Chỗ này cũng rất tốt a! Đừng tốn nhiều tiền cho anh như vậy, mấy ngày này em quá lãng phí rồi. Chúng ta phải tiết kiệm, dành tiền cho Tiểu Tuyết lấy chồng a."

"Không được, anh chưa lấy vợ, em sẽ không lấy chồng." Nhìn anh trai đã hơn ba mươi mà vẫn chưa có vợ trong lòng càng áy náy hơn.

"Được rồi, được rồi, không nói chuyện này nữa. Anh, anh đi nghỉ trước, sáng mai em tới đưa anh đi làm. Em đi nha."

"Anh tiễn em."

"Không cần, mai là ngày đầu tiên đi làm, phải để tinh thần nghỉ ngơi mới làm việc tốt được. Hơn nữa em so với anh quen thuộc nơi này hơn. Ngủ đi. Giường mới chăn mới thoải mái a."

"Ừ!"

--

[Đôi lời muốn nói: mấy ngày nay mẹ ốm nằm viện, không có về nhà, nên không ra chương được, các đại nhân thông cảm. Có điều Tiểu Liễu tử mấy hôm này cũng không có nhàn rỗi, ngày nào cũng viết, đã được hơn ba vạn chữ, chậm rãi phát triển, đoán chừng là trường kì kháng chiến vì ba vạn chữ mà mới có 2 con sói lên sàn, dự định là 5 con, có lẽ sẽ còn thay đổi, các đại nhân mau cổ vũ nhiều vào.]