Chương 12: Không Gian Dị Năng

Phó Ngọc Nhu vỗ vỗ ngực mình: “Tên lính này ra tay cũng quá hung ác , Điềm Điềm con không bị hù dọa chứ?”

Vân Điềm Điềm vỗ vỗ tay người mẹ xinh đẹp, không thèm để ý nói: “Mẹ yên tâm, công phu tên lính kia chỉ như mèo cào thôi, con chỉ cần một chiêu liền có thể bóp nát...... A không phải, một chiêu liền có thể đánh bại hắn.”

Phó Ngọc Nhu im lặng, bà cảm thấy mình không nghe lầm, chắc chắn là con gái vừa mới nói hai chữ “bóp nát”, con bóp nát cái gì, Phó Ngọc Nhu không dám nghĩ tiếp.

Mặc dù sớm biết con gái luôn muốn trở thành thục nữ yếu đuối, từ trước tới nay luôn cất giấu bản tính của mình, thế nhưng mà ngàn lần không nghĩ tới lại giấu sâu đến như vậy!

Vân Điềm Điềm cười ngây ngô hai tiếng, nhưng cũng không dự định giả vờ giả vịt, vừa vặn để người mẹ xinh đẹp dần dần quen với hình tượng mới của con gái.

Ai bảo bản tính của nàng là như thế chứ!

Vân Điềm Điềm mặc dù đến từ tận thế, nhưng thời điểm mà nàng ra đời thì thế giới đã giải quyết xong vấn đề tồn vong, đang ở trong trạng thái xây dựng lại từ đầu, cho nên tác phong làm việc của nàng không có kinh nghiệm gϊếŧ chóc vô nhân tính của những người phải cố gắng sống sót trong tận thế.

Thế nhưng nếu là đánh nhau, xin lỗi, thứ nàng được học chính là công phu gϊếŧ người!

Vân Điềm Điềm đem bánh lương khô bóp nát rồi bỏ vào ngâm trong cháo, đưa cho mẹ một bát: “Mẹ, ăn như thế sẽ không bị cứng.”

“Được, con cũng ăn đi.”

Bánh cao lương được phát theo số người, mỗi người một cái, hai nha hoàn cùng Thái ma ma cũng học theo cách của Vân Điềm Điềm bắt đầu ăn.

Vương Tú Tú ở sát vách khóc nửa ngày, trông thấy vẻ mặt bọn người Phó Ngọc Nhu ăn uống bình thường như không có chuyện gì xảy ra, còn chẳng thèm nhìn sang bên này một chút, tức giận đến cắn răng: “Đại tẩu, biết rõ phu quân ta bị thương mà chẳng hề quan tâm, lòng dạ không phải quá cứng rắn sao?”

Phó Ngọc Nhu yếu ớt nhìn qua: “Nhị đệ muội nghĩ ta nên hỏi thăm thế nào? Ta là một nữ tử yếu đuối, cũng đang bị giam ở trong lao, có thể nghĩ được biện pháp gì?”

“Nhị đệ muội nếu như có thời gian ở chỗ này oán trách ta, không bằng sau này nên khuyên bảo phu quân của mình nhiều một chút, đừng để hắn lại làm những việc không não giống vừa nãy, như vậy mới xứng là người vợ trí tuệ hiền thục.”

Vương Tú Tú bị những lời này nói làm cho câm nín không trả lời được, trừng lớn mắt nhìn Phó Ngọc Nhu, không thể tin được lời nói mới rồi là từ miệng vị đại tẩu từ trước đến nay vẫn luôn yếu đuối kia.

Vân Điềm Điềm liếc mắt nhìn vị Nhị thẩm thích gây chuyện này, rồi lôi kéo ống tay áo của người mẹ xinh đẹp: “Mẹ, nghỉ ngơi một chút đi, đợi đến lúc bị đưa đi lưu đày chắc chắn sẽ rất mệt.”

Nghe vậy, Hương Mai Hàm Hạnh liền vội vàng chất đống rơm rạ lại thành cái giường tạm, sửa sang một chút, cố gắng để cho chủ tử của mình nằm nghỉ được thoải mái nhất có thể.

Phó Ngọc Nhu gật gật đầu, lôi kéo tay của con gái: “Chúng ta cùng ngủ đi.” Nói xong quay đầu nhìn về phía hai nha hoàn cùng Thái ma ma: “Các ngươi cũng nghỉ ngơi nhiều một chút, dưỡng đủ tinh thần chuẩn bị chống chọi với cực khổ.”

Vân Điềm Điềm cùng người mẹ xinh đẹp nằm chung một chỗ từ từ nhắm hai mắt, tâm thần đã tiến vào trong dị năng không gian.

Không gian của nàng sẽ trưởng thành không ngừng theo độ tuổi của nàng. Bây giờ trong này ngoại trừ có túi không gian vô cùng lớn ra, còn tự hình thành một mảnh thiên địa có diện tích vạn mẫu, một dòng suối linh tuyền nhỏ, một hồ nước lớn, một vùng thảo nguyên xanh mướt rộng khống thấy bến bờ kèm theo một căn nhà lầu ba tầng.

Vân Điềm Điềm tìm được hạt giống các loại lương thực rau quả đã có sẵn từ trước khi xuyên qua thế giới này, bắt đầu trồng trọt, mỗi loại hai ba mẫu đất. Đất đai ở nơi này rất thần kỳ, không cần tuân theo phương pháp trồng trọt như trong thế giới thực, chỉ cần gieo xuống hạt giống, một hai ngày đã có thể trưởng thành.

Gieo trồng xong, lại đi nhìn nhìn hồ nước, hồ nước trong vắt có thể thấy đáy, tôm cá cua đếm không hết đang vẫy vùng chơi đùa ở bên trong.

Khóe miệng Vân Điềm Điềm hơi hơi cong lên, cực kỳ thỏa mãn.

Trên thảo nguyên rộng lớn, Vân Điềm Điềm nuôi hai loại dê bò, vừa có thể vắt sữa, vừa cung cấp thịt ăn. Ngoài ra, còn rào lại mấy nơi, dùng để chăn heo dưỡng gà vịt.

Vân Điềm Điềm điều khiển ý thức, thu thập sữa cùng một đống trứng gà vịt, để vào trong túi không gian.

Đồ vật để bên trong túi không gian thì chẳng sợ hư hao, bởi thời gian trong này bị ngưng đọng, dừng lại vĩnh viễn.

Nàng cố gắng sắp xếp tất cả mọi thứ gọn gàng, ngựa gà các loại trực tiếp đưa đến trên đại thảo nguyên, còn có con chó lớn đến từ nhà Phương Báo một cái, Vân Điềm Điềm cũng rất nhân từ xây cho nó một cái ổ chó, dùng cột rào vây lại phòng ngừa nó chạy lung tung.

Còn lại vàng bạc, quần áo, đồ ăn......cũng đều được sắp xếp ngăn nắp.

Sau khi chỉnh lý tốt, Vân Điềm Điềm cảm nhận được cơn mệt mỏi dần ập uống, nhanh chóng uống một ngụm nước linh tuyền, ra bên ngoài thế giới thật chìm vào giấc ngủ.