Chương 11: Nay đã khác xưa

Tần lão thái thái vừa nói ra, trong thiện phòng, mọi người liền nhất trí quỳ đầy đất, vẻ mặt sợ hãi.

Trừ bỏ một người.

Mọi người quỳ riêng cô độc đứng, dáng người thẳng tắp sừng sững như đóa tuyết liên trên đỉnh huyền nhai, khiến cho người ta khó mà làm ngơ.

Sóng lưng Tần Lưu Tây thẳng tắp, rũ mắt nhìn đóa hoa mạn đà la được thêu trên áo, làm như không nhìn thấy một phòng quỳ đầy người này.

Tầm mắt của Tần lão thái thái xẹt qua người cô, bà mím môi, chân mày nhăn lại.

Tần Lưu Tây rõ ràng là người nhà họ Tần, nhưng cho bà cảm giác giống như là một người đứng ngoài cuộc nhìn vào, không cách nào nắm bắt được.

“Tần gia hiện giờ suy bại, tổ phụ, trượng phu hoặc là phụ thân, huynh đệ, đều đang trên đường lưu đày, không biết phải chịu dày vò thế nào, lại càng không biết đói bụng khát nước, sinh bệnh hay là …” Tần lão thái thái hốc mắt ướŧ áŧ, lại quật cường lau đi nước mắt vừa rớt ra.

Trong phòng khách, đã là một hồi âm thanh thút thít vang lên.

“Xét nhà lưu đày, cũng không phải chém đầu, là điểm may mắn duy nhất của chúng ta khi Thánh Thượng đại phát từ bi, chỉ cần cẩn thận hành động, tương lai cũng sẽ có một ngày tiếp được các bậc cha chú huynh trưởng các ngươi trở về.” Tần lão thái thái hít sâu một hơi, nói: “Với tiền đề là, chúng ta trước tiên phải bảo hộ được cái nhà này, một cách vững chắc, hài tử trong nhà lại càng phải đọc sách tốt, vạn nhất bọn họ ở Tây Bắc bên kia có gì bất trắc, các con chính là trụ cột về sau của Tần gia!”

“Tổ mẫu, con nhất định sẽ đọc tốt sách.” Nhị phòng Tần Minh Kỳ nắm chặt tay nhỏ, đôi mắt hồng hồng nói.

Vạn di nương đẩy đẩy bánh bao nhỏ Tần Minh Thuần bên cạnh một chút, người sau ‘a’ một tiếng, chớp đôi mắt đen ngây thơ mờ mịt cũng theo đó biểu lộ ý chí: “Con, con cũng sẽ.”

Đọc sách a, đọc sách quá khó khăn!

Tần lão thái thái nhìn hai đứa cháu trai này, nghĩ đến đích trưởng tôn vừa đầy mười hai tuổi của Đại phòng, đã bị bắt đi theo lưu đày, cùng với thứ trưởng tử của nhị phòng, nước mắt lại lăn xuống dưới.

Trượng phu của bà, ba đứa con ruột, còn có hai đứa cháu trai, toàn bộ đều trên đường lưu đày, luận đau đớn, ai theo kịp bà.

Hiện giờ chỉ có thể hi vọng ông trời rủ lòng thương, để cho bọn họ bình bình an an mà tới, chẳng sợ ở bên kia sống qua ngày có chút khổ, còn sống luôn là tốt nhất.

“Chuyện xét nhà ập tới đột ngột, tài vật trong nhà cũng không thể mang đi, chỉ phải che mưa trú gió ở nhà cũ, xem như vạn hạnh trong bất hạnh. Nay đã khác xưa, Tần gia về sau, cuộc sống hằng ngày, định là sẽ không được như trước, cơm canh đạm bạc là tất nhiên, cũng cởi xuống lăng la lụa là, học cách mặc vải thô đi giày bông, … Khục khục khục.” Tần lão thái thái ho khụ khụ.

Vương thị ngẩng đầu, lau một chút mạt đỏ nơi khóe mắt, nói: “Mẫu thân, ngài đừng lo lắng, ngày tháng còn dài, mọi người cũng chỉ là nhất thời chưa suy nghĩ cẩn thận, chưa chuyển qua bước ngoặt này, từ từ sẽ suy nghĩ cẩn thận.”

Mặc kệ là ai, từ trên trời rớt xuống, đều phải có một quá trình thích ứng.

Chẳng sợ tâm tính cứng cỏi như nàng, cũng giống như vậy.

Nghĩ đến nhi tử duy nhất đang trên đường lưu đày, Vương thị liền cảm giác trái tim co rút đau đớn, nàng hít sâu một hơi, là chủ mẫu Tần gia, không thể yếu lòng.

“Là cái lý này, đều đứng lên đi, ăn cơm này, nghĩ chưa ra liền chậm rãi nghĩ.” Tần lão thái thái nâng nâng tay, để mọi người đứng dậy.

Mọi người đứng lên, từng người ngồi xuống, bưng lên chén đũa, yên lặng dùng bữa.

Trong miệng như nhai sáp, phải cắn răng nuốt xuống.

Sau khi ăn xong, Tần lão thái thái để cho các di nương cùng tiểu bối về phòng, chỉ để lại Vương thị, Tạ thị cùng Tần Mai Nương nói chuyện, cái nhà về sau nên làm như thế nào, phải hiểu rõ ràng.

Tần Lưu Tây thấy thế liền nhấc chân phải lên, chuẩn bị rời đi, bị Tần lão thái thái gọi lại.

“Tây nha đầu, con cũng ở lại nghe một chút.”

Tần Lưu Tây bước chân sững lại, một lần nữa ngồi xuống, bưng lên ly trà.

( Hết chương )