Chương 17: Đại tiểu thư đặt tên Bình An

Đoàn người Tần lão thái thái đuổi tới phòng ở Cố thị, đứa nhỏ thì đang oa oa khóc lớn, Tần Lưu Tây còn lại đang vê kim châm vào huyệt vị của Cố thị, cái sắc mặt kia, miễn bàn có bao nhiêu khó chịu.

“Đây là lại làm sao vậy?” Trái tim Tần lão thái thái thình thịch nhảy loạn, đặc biệt là khi nhìn thấy sắc mặt của Cố thị trắng bệch thế kia, tay của bà đều run rẩy.

Vương thị để cho bà vυ" họ Chu cùng với Cúc Nhi mỗi người ôm một đứa bé ra bên ngoài dỗ, bằng không sẽ còn ầm ĩ hoảng hốt.

Cố thị từ từ tỉnh lại, nhìn thấy mọi người đều ở đây, ngây người một hồi, lại nghe theo tiếng con trẻ khóc mà tìm quanh.

“Tam thẩm, ngươi đừng trách ta nói lời không xuôi tai, thân thể này của ngài, là không thích hợp để cho hài tử bú sữa, ta tin là Kỳ Hoàng cũng đã có nhắc nhở ngài rồi, ngài một hai phải làm thử, đem thân thể chính mình lăn lộn cho hỏng luôn rồi.” Tần Lưu Tây đen mặt thu châm, nhìn thẳng Cố thị, lạnh như băng nói: “Ngài vốn song thai sinh non, không dễ dàng gì mới sinh ra được, thật vất vả mẫu tử bình an, không thể dùng sức dưỡng tốt chính mình, còn muốn lăn lộn, ngài đây là ngại mình sống quá lâu?”

Vương thị có chút bất đắc dĩ, gọi kẽ: “Tây nha đầu …”

Tuy lời nói có lý, nhưng không thể uyển chuyển chút sao?

Cố thị ráng chống thân thể ngồi dậy, ánh mắt nhìn Tần Lưu Tây có mấy phần chột dạ, ủy khuất nói: “Ta chỉ là thấy oa nhi khóc kịch liệt như vậy, mới muốn cho bé uống hai ngụm sữa, nào ngờ được ta …”

Nàng ấy gục đầu xuống, nước mắt như vòng ngọc đứt dây, từng hạt lăn xuống.

Nàng là trăm triệu lần không nghĩ tới mình hoàn toàn không có chút sữa đút cho hài tử, nhìn nó ra sức mυ"ŧ, lại không uống được một giọt sữa nào, khóc nấc lên đến tê tâm liệt phế, làm trái tim nàng như nát bét, đã gấp lại hoảng, một khi kích động không kìm được liền ngất xỉu rồi.

“Thân thể ngài không được, ta kê phương thuốc cho ngài, là có dược liệu hồi sữa, ngài không thể cho con bú.” Tần Lưu Tây cạn lời mà nói.

Sữa mẹ cũng giống như máu của nữ nhân, thực trân quý, nhưng thân thể này của Cố thị, lại không đủ để nàng ấy chống đỡ cho sữa mẹ, bằng không có bồi bổ bao nhiêu cũng không đủ nàng tiêu hao.

Đứa nhỏ là quan trọng, nhưng người mẹ càng quan trọng, nếu như mất mẹ, có đứa nhỏ nào có thể sống tốt chứ?

Tần lão thái thái cũng đã nghe ra sự tình trải qua như thế nào, thấy thế cũng khuyên: “Cố thị, việc cấp bách của con là dưỡng cho tốt thân thể của chính mình, hài tử liền giao cho bà vυ" nuôi nấng đi, một người không đủ thì lại tìm thêm một người nữa. Nhưng nếu như con có gì không tốt, mấy đứa nhỏ làm sao bây giờ, lão tam lại làm sao bây giờ?”

“Nương, con sợ!” Tần Minh Bảo quỳ xuống mép giường nắm lấy tay nàng ấy thút thít nỉ non.

Cố thị đau lòng không thôi, nước mắt tràn ra càng nhiều.

“Nhanh nín khóc, lúc này ở cữ không được khóc, bằng không về sau đôi mắt này cũng không nhìn rõ.” Vương thị lau nước mắt cho nàng, nói: “Đều biết muội đau lòng đứa nhỏ, nếu là như vậy thì càng nên bảo trọng chính mình mới đúng, không phải sao?”

Cố thị gật đầu: “Là muội nông cạn.”

Nàng chỉ là thương đứa nhỏ, lại không nghĩ đến điều kiện thân thể mình không cho phép.

Cố thị nhìn về phía Tần Lưu Tây, nói: “Ta cũng giống như đại tẩu gọi con là Tây Nhi nhé. Tây Nhi, đối với hai đứa nhỏ này mà nói, nhờ có con giúp đỡ mới thuận lợi sỉnh ra, mượn phúc khí của con, con xem có thể đặt cho bọn chúng cái tên hay không?”

Tần Lưu Tây hơi chau mày, nhìn về phía Tần lão thái thái, nói: “Này vẫn nên là để lão nhân trong nhà đến đặt đi.”

“Mẫu thân …” Cố thị lập tức nhìn về Tần lão thái thái, trong mắt mang theo vài phần khẩn cầu.

Tần lão thái thái nói ngay: “Tam thẩm con nói đúng, liền cho bọn chúng một cái tên đi, trước kêu như nhũ danh, trở về đưa tin cho tổ phụ cùng tam thúc, chờ hài tử đầy ba tuổi, lại đặt đại danh cũng có thể.”

Lời nói đến nơi đây, Tần Lưu Tây cũng không làm kiêu nữa, cô đối với canh giờ đứa bé ra đời trong lòng hiểu rõ, càng đỡ quá mạch, chỉ là quá bé, hết thảy đều không dễ suy đoán, đó là cái gì cũng không thể nói trước được.

“Bình An.” Tần Lưu Tây nhìn cái khăn bọc em bé trên tay bà vυ" cùng Cúc Nhi, nói: “Liền gọi là Bình An đi, không quý không hèn, dễ nuôi sống.”

( Hết chương )