Chương 32: Quy củ, ăn no căng!

Sáng sớm hôm sau, Tần Lưu Tây ở chính tiểu viện của mình dùng bữa sáng xong, liền dẫn theo Trần Bì đi ra ngoài, hôm nay cô phải đi tiếp khám.

Cô đi ra ngoài rất sớm, cũng không biết lão thái thái bên kia, chúng nhân hốc mỏ chờ cô đến, chọc cho Tạ thị không nhịn được thọc mách với lão thái thái, một cái cô nương gia, muốn quy củ không có quy củ, trước đây không có cách nào, bây giờ có trưởng bối ở đây, cần phải dạy dỗ lại thật tốt, bằng không truyền ra ngoài, cũng sẽ bị người chê cười.

Vạn di nương nói: “Tại đây là Li Thành, con bé đi ra ngoài không báo thân phận, nào ai biết là cô nương Tần gia.”

Tạ thị đen mặt: “Vạn di nương, mẫu thân cùng đại tẩu còn chưa nói chuyện, nơi nào cho ngươi xen mồm, đại tẩu cũng là chìu quen ngươi, không quy không củ.”

Nàng ta chướng mắt Cố thị tính tình không nóng không lạnh, cũng chướng mắt đại tẩu tỏ vẻ hiền lương, đối với di nương món đồ chơi này tốt như thân muội tử, có vẻ, quá là dối trá.

Vương thị nhàn nhạt nói: “Nhị đệ muội là lo lắng quy củ giáo dưỡng của Tần gia ta, còn ta thì đang sầu lo chi phí sinh hoạt tiêu dùng toàn gia. Mẫu thân, miệng ăn núi lở, trên đầu chỉ có chút tiền bạc này, chính là dùng hết rồi, sang năm sợ là không còn. Chúng ta cũng không thu được tin tức, những tế điền kia, sợ là cũng bị niêm phong rồi.”

Mọi người vừa nghe lời này, tức khắc im bặt, mặt lộ vẻ sợ hãi.

Vương thị e sợ các nàng không biết cuộc sống gian nan, tiếp tục nói: “Trước không nói phụ thân bọn họ bên kia cần chuẩn bị nhiều ít bạc, liền trong nhà, nam nhi trước sau phải đi học đường, còn có chi tiêu các nơi, xa không nói, hiện giờ đã dần dần vào thu, lại cần phải chuẩn bị quần áo mùa đông, sau phải dùng than … Năm nay sợ là phải chịu lạnh qua mùa đông.”

Quy củ? Đều phải no căng bụng mới có thể diễn xuất trước mặt mọi người được chứ!

Mọi người ào ào trắng mặt.

Mùa đông dùng than, kia phải tốn một đống tiền lớn, đặc biệt là than ngân sương tốt nhất, càng đắc, cả một nhà này, cho dù cùng nhau ngủ, một mùa đông cũng phải tiêu không ít tiền than.

Cho nên đây là đốt bạc, mà không có bạc, còn không phải là chịu đông lạnh sao?

Lúc này, ai còn nhớ cái quy củ kia, thì chờ sống sót qua mùa đông này rồi nghĩ!

Tần lão thái thái chưa khỏi hẳn bệnh, cũng cố chống tinh thần cùng mọi người, nghe xong lời này của Vương thị, đầu tiên là trừng mắt liếc nhìn Tạ thị một cái, sau đó mới nói: “Tiền bạc là phải tăng cường, may mà còn biết nữ hồng, cứ như vậy, Vương thị con cho người đi mua một chút kim chỉ tơ lụa về, mọi người rãnh rỗi liền thêu túi tiền, khăn, đồ linh tinh đưa đến chỗ tú phường gửi bán.”

Tất cả mọi người vẻ mặt hoảng sợ, thật sự phải đến nông nỗi này?

“Mẫu thân, con muốn tự mình ra ngoài tìm việc.” Tần Mai Nương đột nhiên mở miệng.

Tần lão thái thái sửng sốt.

Vương thị cũng nhìn qua.

Tần Mai Nương cúi đầu, không phải nàng ích kỷ, không muốn cống hiến, nhưng mình bị chồng trả về, lại dẫn theo hai đứa con gái, tình cảnh xấu hổ vô vọng, dù sau cũng phải tính toán cho ba mẹ con mình, rốt cuộc thêm mấy năm, hai nữ nhi đều phải xuất giá, không có của hồi môn, ai nhìn trúng nhà mẹ đẻ?

Xuất đầu lộ diện nàng cũng không muốn, nhưng vì nữ nhi, nàng không làm được cũng phải làm.

Chị em Tống Ngữ Yên, Tống Ngữ Tình gục đầu xuống, nhỏ giọng nức nở.

“Mai Nương, con cũng là Tần gia nữ, trong nhà cũng sẽ luôn có miếng ăn cho ba người các con, yên tâm đi.” Tần lão thái thái cố nén bi thống, nói: “Đó là về sau, của hồi môn của Ngữ Yên các nàng, Tần gia sẽ nghĩ cách.”

Đây là hứa hẹn khi hai người xuất giá, Tần gia sẽ cho thêm của hồi môn.

Tạ thị mặt biến sắc, há mồm muốn nói, nhưng đôi mắt Tần lão thái thái lia qua đây, ánh mắt sắc bén, không khỏi ngậm miệng lại.

Vương thị cũng nói: “Trước dùng bữa sáng đi, việc này không vội.”

Mọi người ào ào cầm lấy chiếc đũa tới, chỉ là nhìn cháo trắng dưa muối cùng màn thầu trước mặt, nghĩ đến ngày tháng về sau, nốt không trôi.

( Hết chương )