Chương 43: Lại bị trưởng tỷ nhục nhã

Tần Lưu Tây lúc vào phòng của Vương thị, đúng lúc nhìn thấy Vạn di nương cùng Tần Minh Thuần cũng ở đây, chỉ là Vạn di nương thì cầm nữ hồng trong tay, mà tiện nghi đệ đệ của cô, còn lại đang ngồi trên bàn ôm bút lông viết chữ thϊếp, thấy cô tới, ánh mắt u oán.

Ôi, thằng oắt này còn nhớ mối thù đoạt bánh đây mà!

Tần Lưu Tây liếc nhìn nhóc một cái, lại hướng về phía Vương thị cùng Vạn di nương hành lễ.

Vương thị mỉm cười vẫy vẫy tay: “Tây Nhi tới đây ngồi đi.” Lại nhìn Tần Minh Thuần ngồi không nhúc nhích ở kia, chỉ một đôi mắt bay qua, liền nói: “Thuần Nhi, trưởng tỷ tới, sao không đứng dậy hành lễ?”

Nàng ấy cất giọng ôn hòa, nhưng ngữ khí lại mang theo ẩn ẩn uy nghiêm.

Tần Lưu Tây nhìn qua, cười như không cười.

Thân mình nhỏ của bé Tần Minh Thuần run run một cái, vội vàng trèo xuống, hướng về phía cô chắp tay thi lễ, lắp bắp kêu: “Đại, đại tỷ tỷ an.”

“Ừ, hừ.”

Thằng bé gục đầu xuống.

Tần Lưu Tây bước đến trước cái bàn của nhóc, ghé mắt nhìn xuống một cái, nói: “Chữ xấu hoắc, viết được mấy năm rồi?”

“Vỡ lòng cũng được hai năm.” Vương thị cũng đi tới, xem xét đánh giá một cái, lắc đầu bật cười.

“Hai năm còn viết thành như vậy?” Tần Lưu Tây nói: “Cũng đúng, tương lai đi làm tiểu đạo trưởng đi, đạo trưởng vẽ bùa chính là như vậy.”

Tục xưng quỷ vẽ bùa.

Tính sát thương không cao, tính vũ nhục lại cực mạnh.

Xôn xao.

Tần Minh Thuần bị đả kích oa một tiếng khóc lớn.

Vương thị có chút dở khóc dở cười.

Vạn di nương đi tới, duỗi dài cổ ra ngó, làm như thật mà nói: “Xác thật có chút xấu. Bất quá con trai, con lớn lên đẹp là được, tương lai giỏi lắm cưới nàng dâu có của hồi môn phong phú là được, ta không nhờ tài hoa, dựa vào mặt kiếm cơm là được."

Vương thị: “....”

Tần Lưu Tây còn lại thì khẽ nhếch đuôi lông mày, thật là mẹ ruột nha, con trai làm tiểu bạch kiểm cũng hề gì!

Tần Minh Thuần khóc càng thương tâm hơn.

“Không được khóc!” Tần Lưu Tây mắng nhẹ.

Tiếng khóc tức khắc im bặt, biến thành tiếng nấc nghẹn ngào.

Vương thị liền nói: “Thuần Nhi con tiếp tục viết.” Nàng còn lại là kéo Tần Lưu Tây ngồi vào trên giường La Hán trước cửa sổ nói chuyện.

Tần Lưu Tây vừa ngồi xuống, nói: “Vừa lúc ta có chuyện muốn nói với ngài một tiếng, ngày mai ta phải lên đạo quan bế quan một thời gian, Kỳ Hoàng ta sẽ để lại cho ngài sai sử, trước đem trong ngoài nhà này đều chấn chỉnh lại.”

Vương thị sửng sốt: “Bế quan?”

Tần Lưu Tây nhàn nhạt nói: “Khi ta còn nhỏ thân thể không tốt, bằng không các ngươi sao có thể đưa ta về quê cũ? Đạo quan nằm ở trên núi, chung linh dục tú, rất thích hợp điều dưỡng tu hành, nếu không, thân thể nào được như này?”

Vương thị quét mắt liếc nhìn trên đầu cô một cái, mái tóc này dùng một cây trâm gỗ đào vấn lên, thật cẩn thận hỏi: “Cái kia Tây Nhi à, con tuy rằng là theo sư phó, nhưng cũng chưa chính thức nhập đạo đi?”

“Vậy ngài sai rồi, ta đã là chính thức nhập đạo.”

Vương thị sắc mặt khẽ biến.

Vạn di nương nói: “Ngươi làm đạo cô, tương lai làm sao gả chồng sinh con?”

“Nhất phái kia của ta, không câu nệ lục căn, cũng có thể kết đạo lữ.” Tần Lưu Tây nói: “Bất quá nói cái này còn quá sớm.”

Vạn di nương nghe xong thấy không hề gì, còn Vương thị lại thở dài một hơi nhẹ nhõm: “Vậy con đi mấy ngày?”

“Không biết chính xác.” Tần Lưu Tây nói: “Ngài là đương gia thái thái, hơn nữa lão thái thái cũng đã lên tiếng, tòa nhà này ngài làm chủ là được, bên phía Lý thúc kia ta đã phân phó qua, sẽ mua sắm tốt vật dụng trong nhà. Mẫu thân ngài, liền ước thúc tốt mấy người trong nhà này là được, tạm thời chớ nên đi lại bên ngoài.”

Vương thị hơi giật mình.

Tần Lưu Tây thưởng thức dải lụa bên hông, không chút để ý nói: “Tần gia việc này, còn chưa tính qua đi, điệu thấp một chút mới sẽ không khiến người chú ý, không phải sao?”

( Hết chương )