Chương 8: Bắt bài thân nhân cát hung

Tần Lưu Tây thu cái tay đang đỡ mạch về, sắc mặt có vài phần khó coi.

Cô chán ghét lúc đang ngủ bị quấy rầy.

“Tây Nhi, tổ mẫu con như thế nào rồi?” Vương thị nhìn sắc mặt Tần Lưu Tây khó coi, trái tim muốn treo ngược lên.

Tần Lưu Tây xốc xốc mí mắt, hỏi một câu không liên quan: “Lão thái thái năm nay bao nhiêu tuổi?”

Đám người Vương thị sửng sốt.

“Tổ mẫu con năm nay cũng 55 tuổi rồi.” Vương thị nhíu mày hỏi: “Chỉ là, Tây Nhi, cái này cùng thân thể tổ mẫu con có liên quan gì sao?”

Tần Lưu Tây đem tay Tần lão thái thái đặt vào trong chăn, nhàn nhạt nói: “Lão thái thái tuổi lớn, vừa lúc gặp biến cố, nói vậy mấy ngày gần đây cũng là mạnh mẽ chống đỡ tinh thần, hiện giờ thần kinh căng thẳng vừa thả lỏng, trái lại chịu đựng không nổi, tích tụ với u sầu trong lòng, mới dẫn đến ngất xỉu.”

Ngón tay cô hơi cong cong, cũng chưa từng đề cập đến chuyện lấy phương pháp tố mạch tính ra lão thái thái cả đời phú quý sang hèn cùng cát hung.

Cái mệnh cách này của Tần lão thái thái, xuất thân hiển quý, hôn nhân thuận lợi, con cháu đầy đàn, nhưng mà bà hiện giờ cũng thật là chỗ lệ đường có tạp văn, con cái vận xui, sợ là khó hưởng được niềm vui gia đình, mặt khác, mạch tượng của bà càng là dự báo tuổi xế chiều thê lương, con cái thân tàn, mà chính bà cũng không sống được qua giáp. ( ý nói sống không quá 60 tuổi.)

Cho nên Tần Lưu Tây mới hỏi tuổi lão thái thái, 55 tuổi rồi, thời gian không còn nhiều đâu!

Tần Lưu Tây đôi mắt rũ xuống, nhưng thần sắc trên mặt lại có vẻ hờ hững.

“Vậy phải trị như thế nào, không phải, con có thể trị được hay không? Đại tẩu, vẫn là nên mời đại phu đến xem bệnh cho nương mới là ổn thỏa.” Tạ thị có vài phần nôn nóng.

Lão thái thái vừa là mẹ chồng vừa cô mẫu, là chỗ dựa ở Tần gia của nàng ấy, không thể xảy ra việc gì, Tần Lưu Tây tiểu nha đầu này, không biết học y lúc nào, sợ là còn chưa từng xuất sư, cũng không thể trông cậy vào con bé được.

Tần Lưu Tây vẻ mặt trầm xuống: “Ngươi đây là nghi ngờ ta?”

Không vui, thế mà nghi ngờ bản lĩnh của cô.

Vương thị nhìn Tần Lưu Tây đang xụ mặt, liền trừng mắt liếc nhìn Tạ thị một cái, nói: “Ta thấy Tây Nhi tay nghề không tồi, trong nhà xảy ra chuyện, nơi chốn đều cần mẫu thân tọa trấn, hiện giờ thả lỏng tâm tình, khó tránh khỏi có chút phản phệ. Nhưng mà Tây Nhi, lão thái thái từ trước đến giờ cũng có chút không tốt lắm, lại mời đại phu đến giúp đỡ cùng nhau bắt mạch?”

Tần Lưu Tây đối với Đại thái thái, đích mẫu này trái lại không thể không nể mặt, nói: “Vậy các ngươi tùy tiện đi.” Cô nói với Kỳ Hoàng: “Trở về kêu Lý thúc đến Tống y quán mời Tống đại phu đến bắt mạch cho lão thái thái đi.”

“Vâng, tiểu thư.”

Tần Lưu Tây ném xuống lời này liền muốn đi, lại bị Vương thị ngăn lại.

“Tây Nhi, trong nhà xảy ra biến cố lớn, chúng ta có thể mang theo hạ nhân tới cũng chỉ có ba người, trong đó có hai người là Đinh ma ma cùng Cúc Nhi bên người tổ mẫu con, còn lại một người là Thẩm ma ma bên chỗ ta, hiện giờ tam thẩm con cũng cần mời hai bà vυ" đến chăm sóc nuôi nấng hai đường đệ nhỏ của con, Li Thành chúng ta cũng không quá quen thuộc, phương diện tìm nha bà này, con xem?”

Tần Lưu Tây nói: “Phân phó Lý thúc đi dẫn người tới là được rồi, chuyện còn lại …” Cô dừng lại một chút, nói với Kỳ Hoàng: “Ngươi trước qua chỗ thái thái nghe nàng ấy sai sử, giúp đỡ đem mấy việc vặt vãnh này dàn xếp xong.”

“Nhưng bên người tiểu thư ngài sẽ không còn ai hầu hạ.” Kỳ Hoàng có chút do dự.

“Không phải còn có Trần Bì sao, ta cũng không ra ngoài, có việc ta sẽ kêu hắn đến truyền lời.” Giữa đôi mày Tần Lưu Tây hiện rõ vẻ bực bội, cô hiện tại chỉ muốn ngủ bù.

Kỳ Hoàng nghe ra giọng của chủ tử, cũng biết nàng ấy vì thiếu ngủ mà mất kiên nhẫn, vội vàng đồng ý.

Tần Lưu Tây đầu cũng quay lại liền đi về phòng.

“Đại tẩu, tẩu nhìn con bé kìa, đây là muốn nhăn mặt với chúng ta à? Ngươi cũng phải dạy dỗ quy cũ lại cho nó thật kỹ càng.” Tạ thị tức giận không chịu được.

Vương thị có vài phần mất kiên nhẫn, lạnh nhạt liếc nàng ta, nói: “Nhị đệ muội, ngươi đã quên nhà chúng ta bây giờ là tình huống gì hay sao?”

Tạ thị hơi giật mình, nhấp môi một chút, nói: “Muội đi thăm mẫu thân.”

Vương thị xoa xoa chân mày, mệt mỏi không thôi, ngày tháng cực khổ mới thật sự bắt đầu rồi!

( Hết chương )