Chương 2

Thiếu Hạo tái mặt, chưa bao giờ cậu ta bị mất mặt như vậy. đường đường là thiếu gia họ Trương cơ mà… Còn Quân thì cười sặc sụa. Anh bắt đầu nhận thấy sự thú vị ở người con gái này…

- Sao nãy giờ anh cứ cười hoài vậy? Tôi đẹp quá ak ?

- Cô có thấy mặt thằng đó lúc nãy không? Đần củ chuối ra…..

- Mặt anh cũng thông minh quá ha ? không có tôi 2 người xông vô đánh nhau lâu rồi… - Lâm kiêu ngạo

- Tôi mà sợ hắn ak….

Bla….bla….

Lâm và Quân cứ chí chóe. Khổ. Cứ gặp nhau là gây chiến….

Tối hôm đó

Tại nhà Trương Thiếu Hạo ….

- Sao? Con bé đó là tiểu thư tập đoàn Hottest à? Hèn chi… kênh kiệu vậy… càng thú vị với bản thiếu gia đây… - Hắn ta vừa nhếch mép vừa nâng trên tay li rượu…

Tại nhà Trịnh Thiết Lâm….

- Thưa tiểu thư , 2 người tiểu thư hỏi , 1 người là Trương Thiếu Hạo, cậu ấm của tập đoàn BJs thế lực mạnh ngang với nhà ta . Còn người còn lại, Âu Thành Quân… phải.. họ Âu, lai lịch không rõ, hiện tại đang ở với người dì… - tiếng ông quản gia đều đều

- Họ Âu ???… - Lâm hỏi lại –

- Vâng … rất ít người họ Âu. Tập đoàn Âu Thịnh đối đầu với chúng ta đã chết trong vụ tai nạn 15 năm trước rồi. chắc là trùng hợp

- Thôi được rồi… cảm ơn bác…

Lâm trầm ngâm…. “ Âu Thành Quân “

Hazz… mấy người quý tộc này thiệt… động tí là điều tra người khác. Chẳng bù cho chàng Quân nhà ta… ngủ say như chết… có biết trời đất là gì đâu

Ngày đâu đi học đã bị dòm ngó, làm ngày hôm sau Lâm không có hứng đi học nữa. May sao có anh chàng Quân làm cô vui… còn tên Thiếu Hạo kiêu ngạo nữa, phải làm cho anh ta bẽ mặt…

- Chết tiệt… hôm nay bước chân nào ra thế nhể - Quân làu bàu – anh mới vấp phải cục đá – suýt té… không biết hôm nay lại gặp chuyện gì nữa đây?

Vừa bước vào trường, thấy canteen ồn ào, Quân chạy lại.. hóa ra là Lâm và Thiếu Hạo…. 2 con người hay gây sự ở trường này đυ.ng nhau…. “ có chuyện vui để xem rồi đây … “- Quân cười nham nhở

- Cô em, cầm lấy chai nước cam này đi… uống cho đẹp da…. – Trương Thiếu Hạo tỏ vẻ galăng

Lâm chìa tay ra lấy… nhưng không phải nước cam… mà là chai pepsi … trên tay Quân….

- Tôi thích uống cái này hơn….

- Thì ra em thích uống mấy cái này… để lần sau anh mua…. – Trương Thiếu Hạo cười, cố vớt vát vài câu cho đỡ quê…

- Thu lại nụ cười của cậu đi…. Cho gái đỡ thèm – lúc này Quân mới lên tiếng. Ôi dào… hắn bị tấn công cả 2 phía từ Quân và từ Lâm… khổ thân thằng bé…..

Lâm và Quân đi ra. Chợt Quân quay sang nói nhỏ với Lâm :” Này cô có thấy bọn người kia không?” rồi liếc mắt về phía đám đông, gái có, trai có đang đổ dồn ánh mắt ghen tuông về phía hai người. Con trai thì nhìn Quân như kẻ cướp đi “my Princess “ của họ. Con gái thì nhìn Lâm chẳng khác gì kẻ thù…

Lâm mỉm cười gian xảo : “ý anh là….”

Quân gật gật

===

- Anh yêu… mình đi chơi nhé… - Lâm nháy mắt, nói to, chạy lại ôm tay Quân nũng nịu…

Biết là cô đùa nhưng Quân không khỏi 1 chút bối rối. Nhìn cô lúc này sao đáng yêu quá. Quân ngẩn ngơ đến nỗi Lâm phải ra hiệu :”đừng có đơ như vậy “ . Anh mới chịu nói : “Ừ, mình đi “

- Trời ơi… 2 người đó là 1 cặp sao??????????

- Họ đẹp đôi quá mà… - 1 con khác chen vô

- Đẹp cái con khỉ !!!! Ôi anh Quân !!!! tình yêu của tao…. Con kia mới đến vài hôm đã dụ dỗ anh ý rồi… - con khác mắt nảy lửa

- Gì … gì ?? ai dụ dỗ ai…? Là anh Quân của bà cưa cẩm em Lâm của tôi đó à nha

- Ôi đau lòng quá… tôi đi chết đây…

- ĐỒ NGU !!! TỤI NÓ CHỈ ĐÓNG KỊCH THÔI !!!! – Trương Thiếu Hạo giận dữ. Đám đông nhận thấy nguy hiểm vội tản ra dần, còn 1 mình hắn ta. Mắt long sòng sọc nhìn về phía Lâm và Quân, hắn ta gằn lên “ Âu Thành Quân, hãy chờ xem, con đó phải là của tao…. !!!! “

- Cô có vẻ hiểu nhanh nhỉ….

- Tôi sẽ coi đó như là 1 lời khen – Lâm thủng thẳng đốp chát lại câu nói của Quân

- Không ngờ đại tiểu thư như cô cũng biết phá người khác … lạ à nha… - Quân mỉa mai, không hiểu sao với cô gái này anh cứ muốn trêu tức mới lạ chớ

- Anh còn gặp nhiều điều lại nữa…. – mồm Lâm cong lên đúng nghĩa của nó. Nhìn cô lúc này không ai nhận ra đại tiểu thư cao sang quyền quý nữa rồi…!!! oh no !!!

- Sao tôi nói 1 câu cô trả 1 câu thế …???? Con gái gì mà không thùy mị nết na chi hết !!! – Quân lắc đầu ngán ngẩm

- Anh thì “ men “ quá nhỉ ??? con trai mà nói nhiều thí mồ….

- Cô….

- Anh…

- Đưa điện thoại anh đây….

- Làm gì…

- Thì cứ đưa cho tôi. Anh sẽ thường xuyên bị tôi làm phiền đó – Lâm với tay lấy chiếc điện thoại của Quân… bấm số cô vào

- Welcome !!! – vẻ mặt trịnh thượng của Quân khiến cô chỉ muốn xông vô đấm vô mặt anh ta mà thôi….

Sáng hôm sau :

Lâm phát hoảng:

- What happened ????

===

Trên bàn Lâm là hàng tấn socola và hoa hồng… “không biết là ai nhỉ…. Người ái mộ mình nhiều quá mà “ – ax … axx… level tự sướиɠ của nàng này chắc đứng đầu bảng xếp hạng rồi á…

- Sao??? Người đẹp thích không ??? – Trương Thiếu Hạo từ đám đông đi ra

- Của anh hả ? làm tôi tưởng thằng điên nào….? Dọn dùm để tôi còn học bài nữa

Vừa lúc đó Quân đi ngang qua, thấy đám đông vội chen vào, anh ta vốn thích náo loạn mà

- Gì thế em yêu ??? lại có người tỏ tình à ??? Lãng mạn nhỉ ???

Thấy Quân có ý trêu tức Trương Thiếu Hạo, Lâm cũng chơi luôn :

- Anh à ? Lại có người yêu em đấy…. tính sao đây????



“ Giỏi lắm!!! Âu Thành Quân Trịnh Thiết Lâm – 2 người dám đối đầu với tôi !!!!” - Trương Thiếu Hạo giận dữ bỏ đi. Không bỏ đi ở đấy mà bị Quân với Lâm chém gió hội đồng ak???

===

Tại canteen

- Cô ơi lấy cháu cái này…. Cái kia…. Cái kia nữa… rồi tính tiền cho cô gái này – Quân chỉ sang phía Lâm

- Zà… anh có phải con trai không vậy ? ai đời đi ăn bắt con gái tính tiền ???? – Lâm điên tiết, mặc dù số tiền chẳng đáng là bao nhưng….

- Cô giàu hơn tôi. Với lại tôi mới cứu cô mà…. – Quân đắc thắng

- Anh….. – Lâm cứng họng luôn, tức quá, Lâm hét lên…” bác ơi lấy cho cháu tất cả thứ trong canteen, mỗi loại 10 cái “

- Gì??? Cô tưởng tôi là heo sao????

- Thì đúng vậy mà…. – Lâm cười hì giả bộ ngây thơ

Quân chào thua với cô gái này….

Khi mọi chuyện lắng xuống và trông 2 người có vẻ thân thiện hơn, Lâm rụt rè hỏi:

- Nè…!!! Sao anh bị người ta rượt hoài vậy???

- Nợ tiền – Quân cụt ngụt

- Bao nhiêu???

- Cô hỏi làm gì ??? – Quân nổi đóa – Cô sẽ trả dùm tôi chắc…

- Ừ… tôi trả… bao nhiêu???

Quân bỏ đi vì lòng tự trọng. Anh không muốn bất cứ ai giúp mình hết. Nhất là cô – người con gái mới quen. Rồi bọn họ sẽ bảo anh lợi dụng cô…

Nhận thấy mình hơi vô duyên… Lâm chạy lại níu anh ta lại

- Tôi xin lỗi… mà sao anh giỏi đánh nhau vậy sao phải chạy ????

Quân vẫn chưa nguôi giận

- Tôi sợ Dì tôi lo lắng…

Lâm nhận thấy sự ấm áp trong con người này. Tự lực cánh sinh không cần ai giúp đỡ. Bản thân bị đánh chớ không để người khác lo lắng…. cô thấy cảm phục anh chàng …

- Za… đi bên tôi sao không nói gì? Hạnh phúc quá hả?????

- Anh đừng có tưởng bở… tôi là ai chớ..

- Phải rồi… đại tiểu thư… người cô nên bên cạnh không phải tôi mà là đại thiếu gia họ Trương kia kìa….

- Anh được à nha, dám trêu tôi hả… chết nè…….

- Á đau !! sao cô lại véo tôi….

….



….

….

Sáng chủ nhật. Trời đẹp. Cô dắt em cún yêu đi dạo…. khổ. Suốt ngày em í cứ bị nhốt trong nhà, không chết vì chán cũng chết vì thiếu oxi…

- Ê!!!! Dắt khỉ đi đâu đó????

Giọng nói quen quen. Cô quay lại. Quân. Tủm tỉm cười cô nói

- Anh mù hả? tôi dắt con chó mà….

- Tôi đâu có hỏi cô…. Tôi hỏi con chó mà…. – Quân cười gian hết mức

Trời ạ. Tức quá. Anh ta dám nói cô là khỉ ư….. chết tiệt….sao sáng sớm đã đυ.ng mặt anh ta thế nhỉ? Xui tận mạng

- Ủa… bây giờ tôi mới biết nó và anh là bạn của nhau….

Lâm thật phục sự thông minh của mình. Mặc dù đang ở thế bí nhưng cô vẫn đẩy được cục tức về phía Quân

Quân gật đầu. Thế mới là Trịnh Thiết Lâm mà anh quen chứ. Đâu chịu thua dễ dàng vậy….

- Hôm nay trời đẹp tôi không muốn gây sự với cô !! – Quân dịu giọng làm hòa

- Thế tôi gây sự với anh trước chắc – Lâm vẫn không buông tha…

….

I’m don’t need a man

I’m don’t need a man ( what???)

I’m don’t need a man

I’m don’t need a man ( jiinjja)………

Nhạc bài I’m don’t need a man của miss A vang lên. Nó như 1 lời tuyên ngôn của Lâm. Sống không cần ai hết…. nó vì nó mà thôi…đau 1 lần là quá đủ rồi. Nó không cho phép bất cứ thằng đàn ông nào làm tổn thương nó hết

Liếc mắt xem số người gọi. Là Dương – người yêu cũ của Lâm. Kẻ chỉ biết lợi dụng Lâm. Hắn quen Lâm và yêu cô chỉ vì biết cô là con gái của tập đoàn Hottest mà thôi…. Đau quá… vì vậy sau này cô mới sống kiêu ngạo, bất cần đời, khép kín mình cho đến ngày Quân đến….

- Alô…

- Lâm hả? anh Dương đây?

- Tôi có đui đâu mà không biết. gọi tôi có chuyện gì?

- Ấy chết!!! sao ăn nói phũ phàng với anh vậy…???

- Không nói tôi cúp đây…

- Khoan… tối nay sinh nhật anh…. Em nhớ chứ????

- Vậy hả??? thì sao?? Liên quan gì đến tôi????

- Em sẽ đến chứ??? Dẫn theo BẠN TRAI tới nữa – hắn cố ý nhấn mạnh hai chữ “ bạn trai”

- Ok chúng tôi sẽ tới….