Chương 14

Điện thoại bị gì vậy, hư rồi à?

Tại sao mật khẩu lại sai?

Nhưng anh vẫn luôn xài mật khẩu này mà, trước giờ vẫn không đổi.

“Đại gia à, không phải gặp quỷ chứ?” Cố Sâm có chút cạn lời, tức giận đến mức bùng nổ, điện thoại trong lòng bàn tay hận không thể bóp nát nó.

Vừa rồi còn dùng được, bây giờ điện thoại báo sai mật khẩu, dấu vân tay cũng không đúng, làm sao cũng mở không ra được.

Chẳng lẽ là bị hack, lúc trước hắn có nghe người ta nói lúc bị hack điện thoại sẽ như vậy.

Bằng không tại sao vô duyên vô cớ nhập mật khẩu sau, là hắn đắc tội với ai sao.

hắn hoảng hốt nghĩ, điện thoại hẳn là không có gì quan trọng như ảnh chụp hay video gì, nếu thật sự là bị hack, lỡ như có chuyện gì đó trong điện thoại mình mà bị lan truyền ra, vậy thì không tốt lắm.

thật sư không hiểu nói sao hắn ta lại thông qua đường mạng mà gây chuyện với mình chứ, làm chuyện lén lút này để làm gì cơ chứ?

Còn một hai ở sau lưng làm…hắn?

Sắc trời dần dần tôi, đám mây xen kẽ ánh nắng chiều mơ hồ, truyền tới tiếng cười ở cách đó không xa.

Cố Sâm quay đầu vừa thấy, chỉ thấy Kỷ Niệm Sơ và mọi người hướng về phía hắn từ từ đi tới.

Vội vàng tắt màn hình điện thoại, sửa sang lại kính râm và khẩu trang, vừa đi tới bên kia vừa nghĩ ở trong lòng.

Mẹ kiếp, đừng để cho hắn biết là ai làm.

Lương Trừ vốn dĩ là lưu động khách quý, quay xong kỳ một liền phải rời đi. Nhưng không biết có phải là do Cảnh Phí tiêu tiền để mua tài nguyên cho cô hay không, mà kỳ hai còn có cô.

Kỷ Niệm Sơ tự nhiên cũng có cảm giác được vẫn luôn có tầm mắt của Lương Trừ như có như không đang nhìn mình, lại nghĩ tới lời nói của Quý Chân ngày hôm qua, cười cười, cô ta sẽ không cho rằng hôm qua thấy được những chuyện không nên thấy của mình, thì sẽ bắt được nhược điểm của mình sao?

Chương trình vừa mới thu xong, Kiều Lang liền rời đi, hiện tại chỉ còn có Lương Trừ và Muộn Gia Niệm, ba người cùng sóng vai đi tới.

Gió buổi tối rất dịu dàng, ôn nhu phất qua những khuôn mặt.

Lương Trừ nghiêng đầu nhìn sườn mặt trắng nõn của Kỷ Niệm Sơ, rõ ràng bởi vì mới vừa quay chương trình xong, trên người bị bể bơi bắn ra tới thủy cấp tẩm hơi hơi có chút ướt, sợi tóc cũng là nửa làm, bổn hẳn là chật vật.

Nhưng nhìn như vậy, không những không bị mất điểm, ngược lại còn có một tia quyến rũ, thần bí.

Trong lúc nói chuyện, bên môi ngẫu nhiên hiện ra má lúm đồng tiền, cùng một đôi mắt hạnh hơi híp lại, càng thêm hiện ra phong tình.

Tại sao lúc nào bên người cô lại có nhiều đàn ông như vậy? Người đàn ông ngồi ở bên cạnh cô ngày đó, hình như nhìn cũng thật ưu tú.

rõ ràng cô ấy cũng chỉ là một chiếc bình hoa không có kỹ thuật diễn xuất, và rõ ràng cô có tất cả những thứ đó.

rõ ràng chỉ mới xuất đạo hơn hai năm, nhưng tài nguyên của cô lại tốt như vậy, mọi người đều nguyện ý phủng cô, ngay cả bạn trai trên danh nghĩa của mình Cảnh Phí đối với cô cũng đặc biệt như vậy.

một khi thứ cảm xúc nào đó bị xé toạt ra, thì sẽ càng lúc càng lớn, một cảm giác không giải thích được trong tim cô ngày càng mạnh, lan ra, làm cô không thở nổi.

“Kỷ tiền bối, hôm nay coi như hoà nhau một ván, cô và Kiều lão sư phối hợp thật tốt, ăn ý mười phần, nếu không phải biết mấy người không quen biết nhau, tôi còn tưởng các người đã biết nhau nhiều năm.” Lương Trừ che miệng cười khẽ.

Kỷ Niệm Sơ làm bộ không nghe thấy lời trào phúng trong miệng cô, nhướng mày nói, “Phải không?”

“Đúng vậy, nhân duyên của Kỷ tiền bối luôn tốt như vâỵ, thật sự làm người ta hâm mộ.” Lương Trừ hướng về phía cô cười một cái, giọng điệu dịu dàng.

Hai người tựa hồ càng cười càng giả, cô đến đi, Muộn Gia Niệm ở một bên chỉ có thể xấu hổ đi theo cười cười.

“Phải không? Tôi thấy cô cũng không kém.” Kỷ Niệm Sơ cũng lười phải giả vờ giả vịt với cô ấy, nụ cười cũng không duy trì được nữa, mặt không có biểu tình nói.

“Tôi còn có việc, đi trước.” Kỷ Niệm Sơ nói xong, hướng về phía Muộn Gia Niệm gật đầu, cũng không thèm để ý phản ứng của Lương Trừ, xoay người rời đi.

Hôm nay Quý Chân có việc nên không tới, Kỷ Niệm Sơ đang tìm bóng dáng của cô trợ lý nhỏ Lý Linh Thanh, đứng đây nhìn xung quanh một vòng cũng không thấy.

Trong lòng cô nghi hoặc, bên cạnh đột nhiên có một người đàn ông đi tới, vóc dáng rất cao, áo sơ mi màu trắng và quần jean, nón, kính râm, khẩu trang che kín mít, không thể thấy được dù chỉ một chút vẻ ngoài của anh ta.

“Kỷ lão sư, tôi là trợ lý chị Chân phái tôi tới rước cô về khách sạn.” Giọng nói người nọ thấp thấp nói chuyện, hình như cố tình nói chuyện thấp như vậy.

Kỷ Niệm Sơ nhíu mày, trang phục kiểu như vậy… Rốt cuộc anh ta là minh tinh hay cô là minh tinh, khoa trương còn hơn cô?

Cúi đầu nhắn tin WeChat cho Quý Chân, “cô cho người tới rước tôi?”

Lần đầu tiên Quý Chân trả lời rất nhanh, “Đúng vậy, cô trở về một mình tôi không yên tâm, đã chụp một ngày rồi, trở về nghỉ ngơi sớm một chút, hôm nay tôi có khả năng sẽ trở về muộn, không cần chờ tôi.”

“Ai chờ cô chứ, đừng tự sướиɠ nữa được không?” Kỷ Niệm Sơ buồn cười nhìn tin nhắn WeChat của Quý Chân gửi qua, không lưu tình chút nào đáp lại. “Quả nhiên người nào đó tới thì không còn giống nhau nữa, đi đi, tôi đồng ý, đêm nay cô không cần phải trở lại.”

Xem bộ dạng này, thì chắc Tô Văn Chương đã tới.

Bên kia cũng không gửi tin nhắn nào nữa, cô đóng điện thoại, hướng về phía người trước mặt cừoi cười, “đi thôi.”

Cố Sâm ngồi ở vị trí lái xe, xuyên qua kính chiếu hậu nhìn người phía sau, thấy Kỷ Niệm Sơ ngồi ở ngoài sau, bàn tay đang nâng mặt nhìn phong cảnh chạy như bay bên ngoài cửa sổ, như suy tư điều gì.

cô mở Weibo, lướt hot search, có một hàng khiến cho cô chú ý.

# Cố Sâm sủng phấn #

cô bấm vào, [Bạn gái ngoài vòng của Cố Sâm: Hôm nay tôi đã nhìn thấy sâm sâm, bộ dạng uống nước của lão công nhà tôi thật soái, ô ô ô sâm sâm thật sự rất ôn nhu, cuộc đời này làm fan của cây sâm non, thật không có gì hối tiếc! jpg.] (tui mạnh dạn để nguyên vì tui thiết nghĩ đây là nick name của ảnh)

[Lão bà của Cố Sâm gọi là Cố Lâm:Thân trên màu chanh]

[Cây non chính là tôi tôi chính là cây non: Lầu trên +1]

[Tôi chính là tiểu hạt dẻ: Aaaaaa, cây non của anh đều là những người ưu tú, vì sao tôi không gặp được sâm sâm.]

[Hơi mỉm cười: Aaaaaaaa tôi cũng muốn chụp ảnh chung với sâm sâm]

Sữa bò Vượng Tử không có sữa: Trả lời @Hơi mỉm cười: Chị em, Tỷ muội, phàm chỉ là một hạt đậu phộng…]

Có một bức ảnh được đính kèm ở mặt sau, Kỷ Niệm Sơ bấm mở, chỉ thấy Cố Sâm mặc một cái áo sơ mi trắng đơn gỉan và quần jean, không ngăn được khí chất toả quanh thân hắn như cũ, hướng về phía màn ảnh cười nhếch miệng, bên cạnh là hai cô gái, trên mặt tràn đầy kích động tươi cười, so đại đại v tự.

Xem bối cảnh, hẳn là ở ngay chỗ quay của hậu trường, hai cô gái kia cũng là nhân viên công tác.

“Cái thằng nhóc Cố Sâm này…” cô vừa nói vừa thấp giọng cười ra tiếng, cô còn tưởng rằng sẽ liên lạc với cô ngay khi trở lại, thằng nhóc này, trở lại cũng không nói cho cô biết, đương nhiên cô sẽ không cảm kích, phải lướt Weibo mới biết được tin tức của hắn.

Tài xế lái xe ‘giả’ đang ngồi phía trước. Cố Sâm: “?”

Cái thằng nhóc này làm sao, cái thằng nhóc này không phải vừa quay xong chương trình liền chạy tới tìm cô sao?

“Tôi nói cô… liền đi theo tôi như vậy?” Cố Sâm đợi trong chốc lát, thật sự nhịn không được, mở miệng hỏi. (Ý ổng là bả dễ dụ v hả, không nghĩ ổng là pha ke lái xe sao)

Quả nhiên không có một tia nào hoài nghi thân phận của hắn, dứt khoát lên xe hắn? Nha đầu này dễ bị lừa như vậy?

Kỷ Niệm Sơ mới gặp được một người miệng lưỡi không thể tin được, có chút kỳ quái ngẩng đầu nhìn hắn một cái, nhíu mày lại, không đáp mà hỏi lại, “Bằng không thì như thế nào?” ( ))

cô nhìn bên ngoài cửa sổ, đây không phải đường tới khách sạn, cô nhớ rõ.

cô cũng không nhắc nhở, để xem anh ta rốt cuộc là ai, muốn làm gì.

Xe chậm rãi đi vào bãi đỗ xe ngầm, Kỷ Niệm Sơ mới nhìn hắn dừng xe, kéo phanh lại, tắt máy.

cô xuống xe trước, rồi nhìn đàn ông xuống xe, trực tiếp đi vòng qua. cô không nghĩ nhiều, trực tiếp tiến lên đột nhiên dùng tay trái nắm lấy cổ tay đối phương, xoay người dùng lực ngay thắt lưng hướng về phía trước quật xuống. (Highly recommend mấy bạn nữ nên đi học võ, tự tin +1)

Tất cả động tác lưu loát liền mạch, người đàn ông bị cô ném đi thật xa, nón cơ hồ bay lên, kêu hai tiếng ‘ai da’ thảm thiết.

“Mẹ kiếp, cô làm gì vậy?” Cố Sâm nằm trên mặt đất vẻ mặt cực kì bi thương, bàn tay run rẩy chỉ vào Kỷ Niệm Sơ, trực tiếp tháo kính râm xuống, lớn tiếng lên án, “cô cái đồ không có lương tâm, tôi quay xong chương trình liền tới tìm cô, tưởng sẽ được đi ăn một bữa cơm, cư nhiên cô làm vậy với tôi.”

Kỷ Niệm Sơ “…”

một lát sau, hai người ngồi ở nhà ăn, nhìn Cố Sâm vẫn luôn che eo lại, vẻ mặt không khoẻ. Kỷ Niệm Sơ nhìn không được ‘phụt’ một tiếng cười.

“Tại sao anh lại ở đây?” cô hỏi.

Cố Sâm thấy cô cười, sắc mặt lúc này mới đẹp hơn, giống như chính mình bị đau vậy cũng đáng.

“Đương nhiên là tới tìm cô nha, cô còn làm vậy với tôi, eo tôi chắc phế đi rồi.” nói xong, vừa bưng ly nước lộc ở trên bàn uống một hơi vừa càu nhàu, lau vết nước dính trên miệng, “Lần này cô con mẹ nó đánh tôi đau thật, rốt cuộc cô ăn cái gì để lớn vậy?”

“Ai bảo anh đến cũng không nói tôi một tiếng, tôi lại không biết người đó là anh, tưởng rằng có người xấu.” Kỷ Niệm Sơ gọi người phục vụ tới, vừa nói vừa gọi món, giương mắt hỏi, “anh ăn gì?”

Cố Sâm tức giận trợn trắng mắt, “Tuỳ tiện, tôi ăn gì cũng được.”

“Vậy dựa theo cách ăn của Philadelphia đi.”

“Được.”

Gọi món xong, Cố Sâm trêu đùa cô, “Tôi thấy cô phát triển ở trong nước không tệ nha? Độ nổi tiếng cao như vậy, ngay cả fans Weibo cũng vượt qua tôi.”

“anh cũng không nhìn xem ít nhất một nửa fans của tôi là anti fans, đi ăn cơm với tôi, không sợ bị bôi đen à?” Kỷ Niệm Sơ nói.

“Này có cái… Ai da, mẹ kiếp.” Cố Sâm nói đến một nửa, đôi tay che eo lại, chau mày, “Mẹ nó, eo này bị cô chỉnh phế rồi.”

Kỷ Niệm Sơ nhìn chằm chằm anh nửa ngày, lại nhìn eo anh, chần chừ một lát, vẫn là mở miệng nói, “anh… eo anh có ổn không?”

Bộ dạng này của hắn chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ? Nghe nói eo đàn ông… sẽ ảnh hưởng đến cái kia đi?

“không ổn!” Cố Sâm không chút do dự trả lời, xoa eo, thấy cô không nói tiếp, có chút kinh ngạc giương mắt, thì thấy Kỷ Niệm Sơ dùng ánh mắt đánh giá mình, hình có điều gì kỳ quái, anh cảnh giác hỏi, “cô làm gì nhìn tôi như vậy?”

“Có phải có thể ảnh hưởng tới về sau của anh…” Kỷ Niệm Sơ còn chưa nói xong, trực tiếp bị Cố Sâm hung tợn đánh gãy lời, “Phi phi phi, cô nghĩ cái gì vậy? Nghĩ tới những chuyện không thích hợp với trẻ em! Lão tử thật sự rất tốt!”

“Được…” Kỷ Niệm Sơ nghẹn cười, nhìn thoáng qua eo hắn, gật đầu.

Cơm nước xong, Cố Sâm một lần nữa đội nón đeo khẩu trang lên, gọi phục vụ tính tiền, người phục vụ này nhìn thấy Cố Sâm ánh mắt sáng lên, trên mặt đầy tươi cười, lễ phép hỏi, “Xin hỏi là trả tiền mặt hay là quẹt mã để trả tiền?”

“À, quẹt mã trả tiền.”

Cố Sâm nói xong, vừa chuẩn bị móc điện thoại ra để trả tiền, nhìn màn hình điện thoại tối đen, ngẩn ra một lát, đột nhiên nhớ tới hôm nay điện thoại hắn vừa bị hack, không lên mạng được.

Bây giờ thì tốt rồi, hắn không biết làm thế nào, thậm chí còn mở điện thoại không lên.

Đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của phục vụ, anh chỉ có thể xấu hổ cười cười, nói “Điện thoại tôi hết pin, chờ một chút, tôi sẽ quẹt thẻ.”

nói xong liền bắt đầu sờ người mình tìm bóp tiền, toàn thân đều sờ qua, tìm nửa ngày cái gì cũng không tìm ra.

Mẹ kiếp! Lúc nãy đi gấp qua ví đặt ở trên xe quên lấy rồi.

Nhìn ánh mắt của người phục vụ dần trở nên khinh thường, hắn quả thật rất muốn đánh người.

Kỷ Niệm Sơ ở bên này cười đến eo không thẳng lên được, vươn đôi tay trắng nõn ra, cố nén cười, đưa thẻ ra, “Quẹt thẻ này.”

“Tốt, đợi tôi một chút.” Người phục vụ mỉm cười gật đầu, quẹt thẻ và đưa lại, “Tổng cộng là 1889 tệ, hai vị chậm rãi dùng, có việc gì thì gọi cho tôi.”

Cố Sâm thấy hôm nay chính mình thật xui xẻo, điện thoại không thể hiểu được tại sao lại bị hack, đi ăn cơm không có tiền trả, còn bị đánh nữa.

Vận khí như vậy, có thể đi mua vé số được rồi?

Vào lúc hai người chuẩn bị đi ra cửa, rất xa liền nghe được hai người phục vụ dựa vào cửa toilet vừa cười vừa bàn luận, “Tôi mới vừa đi tính tiền bàn 11, là một người đàn ông trẻ tuổi, tuy mang khẩu trang và đội nón, nhưng vẫn có thể thấy được lớn lên soái, đáng tiếc, thì ra chỉ là tiểu bạch kiểm*.”

*Ý chỉ những chàng trai trắng trẻo xinh đẹp, sống bám vào người khác hoặc được bao nuôi, thường được dùng với ý châm biếm.

“nói thế nào?”

“Ai nha, đó đều là chiêu trò cũ rồi, khi vào lúc muốn trả tiền thì làm bộ điện thoại hết pin, lại nói muốn quẹt thẻ…” Người nọ còn chưa nói xong, người khác ở bên cạnh cô liền tiếp lời, “Sau đó có phải hay không tiền để trả cũng tìmkhông có? Hahahahaha.”

“Ai, làm sao cô biết được.”