Chương 7: Nắm tay

Ăn cơm trưa xong, Thẩm Dục hỏi Thang Niên có muốn đến công viên trò chơi không, và Thang Niên đồng ý.

Bà Mạnh gửi tin nhắn Wechat, kêu Thang Niên về nhà ăn cơm, Thang Niên nói hôm nay đi chơi với bạn, khi nào rảnh sẽ về.

Cơm tối cũng ăn với Thẩm Dục, không cần Thang Niên phải nhọc lòng, Thẩm Dục hỏi xong khẩu vị và những thứ cô không ăn được, sau đó tự đặt nhà hàng và chỗ ngồi.

Sau một ngày, Thang Niên cũng không thả lỏng được bao nhiêu, lúc đi trên đường, nếu cánh tay vô tình chạm vào Thẩm Dục cô sẽ lùi lại theo phản xạ, khuôn mặt đỏ ửng.

“Hôm qua không phải cậu nói muốn dẫn tớ đến phố ăn vặt nếm thử các món ăn sao? Hiện tại cậu mệt chưa? Nếu không mệt thì chúng ta đi đến phố ăn vặt.”

Thang Niên bối rối: “Được.”

Đến phố ăn vặt đã là 8 giờ tối, bên trong đông nghịt người, vô cùng náo nhiệt.

Thang Niên vừa mới đi vài bước đã bị người khác đυ.ng vào cánh tay, cô nghiêng người sang một bên để tránh tiếp xúc.

Bỗng nhiên, tay trái bị một bàn tay ấm áp nắm lấy, Thang Niên sửng sốt, quay đầu nhìn sang, Thẩm Dục đang nắm tay cô, tim cô đột nhiên đập thình thịch.

Thẩm Dục cúi đầu nói: “Đi thôi, kế tiếp phiền toái cậu dẫn được.”

Thang Niên dời mắt đi, gật đầu, rõ ràng cảm nhận được gương mặt nóng rực, căng thẳng đến mức không biết phải đi đâu.

Cô hít sâu một hơi, tự nói với bản thân không sao, hiện tại cô và Thẩm Dục là vợ chồng hợp pháp, nắm tay chỉ là bước đầu tiên, về sau còn hôn môi, làʍ t̠ìиɦ.

Nghĩ đến chuyện làʍ t̠ìиɦ, tai Thang Niên đỏ ửng, Thẩm Dục có nhu cầu phương diện kia không? Nếu có, thì bao nhiêu lần một tuần, khi nào bọn họ bắt đầu làm.

Không nên nhanh như vậy chứ? Bởi vì vừa mới quen biết mà làʍ t̠ìиɦ thì rất xấu hổ.

Còn có…Cô muốn cạo sạch lôиɠ ʍυ một chút, để hạ thể của mình đẹp lên. Người nước ngoài đều thích cạo lôиɠ ʍυ, Thẩm Dục sống ở nước ngoài lâu như vậy, có lẽ anh cũng thích vùиɠ ҡíи sạch sẽ một chút?

Rất nhiều suy nghĩ lộn xộn, quanh quẩn trong đầu cô, trong lòng Thang Niên bối rối, mặc kệ để Thẩm Dục nắm tay mình đi về phía trước, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

“Muốn ăn thử đậu phụ thối của quán này không?” Thẩm Dục bỗng nhiên dừng lại hỏi.

Thang Niên tỉnh táo lại, nhìn quán bên cạnh, mới phát hiện bọn họ sắp đi đến điểm cuối.

Cô bày ra vẻ mặt 囧: “Cậu thích ăn đậu phụ thối sao?”

“Chưa từng ăn nên muốn thử.” Thẩm Dục xoay người, dẫn cô đi đến quầy hàng bán đậu hủ thối, cùng lúc đó ngón tay của anh cũng luồn vào khe hở trên tay cô, từ việc dắt nắm tay đơn giản nhất biến thành mười ngón tay đan vào nhau.

Nhịp tim lại không khống chế được tăng lên, Thang Niên tỏ vẻ trấn tĩnh hỏi anh: “Cậu muốn ăn phần lớn hay phần nhỏ, có yêu cầu gì về độ cay không?”

“Cứ làm theo khẩu vị của cậu đi.”

Đậu hủ thối là món Thang Niên yêu thích nhất, quán ăn này Thang Niên đã tới rất nhiều lần, vừa tới ông chủ cũng nhận ra cô: “Một phần nhỏ, hơi cay, nhiều hành lá và rau thơm, phải không?”

“Lần này làm phần lớn ạ.”

Thẩm Dục nói cùng nhau ăn, phần nhỏ có hơi ít.

Ông chủ cười nhìn Thẩm Dục: “Hẹn hò à, bạn trai của cháu đẹp trai lắm.”

Thang Niên xấu hổ mỉm cười: “Dạ.”

Cô chuẩn bị buông tay ra thanh toán, nhưng Thẩm Dục nắm rất chặt, gianh trước một bước, lấy điện thoại ra trả tiền.

Vẫn còn nắm tay.

“Tớ có thể…” Thang Niên nhỏ giọng nói.

Thẩm Dục cười: “Chờ sau này giao toàn bộ tiền lương cho cậu, hiện tại không phải lúc để con gái giả tiền.”

Không biết vì sao, những lời này giống như đang tán tỉnh, Thang Niên lại ngượng ngùng.

Chủ quán bán đậu hủ thối tiếp lời: “Người một nhà, ai trả tiền cũng giống nhau.”

Thang Niên chỉ cười, đậu phụ thối đã làm xong, cô nhìn xung quang, xung quanh không còn chỗ trống. Cô kéo Thẩm Dục đi đến một quầy bán khoai tây chiên và xiên que gần đó, sau đó đến quán trà sữa, tìm vị trí ngồi xuống ăn.

Lúc mở hộp đậu phụ thối ra, lòng bàn tay cô ẩm ướt, cô giấu nó xuống dưới bàn, ngẩng đầu nhìn Thẩm Dục: “Cậu có ngửi được mùi đậu hủ thối không?”

Cô nhớ rõ lúc học cấp 3, Thẩm Dục rất ghét mùi đậu phụ thối, mỗi khi đám con trai chơi thân với anh mua đậu phụ thối ở ngoài cổng trường mang vào lớp đều bị anh đuổi ra khỏi lớp, ăn ở bên ngoài.

Cô cũng thích đậu phụ thối, nhất là quán ở cổng trường, không bỏ súp, ngoài giòn trong mềm, ăn rất ngon.

Cô không dám mang vào phòng học ăn, mỗi lần đều ngồi xổm ăn ở bên ngoài.

Sau đó có một lần cô cầm đậu phụ thối tìm chỗ ngồi, Thẩm Dục nói với cô: “Cậu có thể ăn ở trong lớp.”

Đó là một trong số ít lần bọn họ nói chuyện, lúc ấy cô sững sờ, không ngờ Thẩm Dục sẽ nói chuyện với mình, nhưng cô vẫn không mang vào trong lớp ăn.

“Trước kia không ăn, hiện tại có thể nếm thử.” Thẩm Dục dùng cái que cắm một miếng, đưa cho cô trước: “Sau này sống chung chúng ta phải hòa hợp với nhau, nhất là thói quen ăn uống, hiện tại coi như thích ứng trước.”

Theo phép lịch sự, Thang Niên cũng gắp cho anh một miếng, Thẩm Dục nhận lấy, cô nhắc nhở: “Cẩn thận bị bỏng, thổi nguội rồi thì hẵng ăn.”

“Được.”

Thẩm Dục ăn cái gì cũng rất lịch sự, anh chỉ cắn một miếng nhỏ, Thang Niên chú ý tới phản ứng của anh, phát hiện anh không thích ăn: “Nếu cậu không thích thì có thể ăn khoai tây chiên và xiên nướng, đừng miễn cưỡng, không phải ai cũng ăn được đậu phụ thối.”

“Không sao.” Thẩm Dục ăn hết phần còn lại vào trong miệng, nhai vài lần rồi nuốt hết.

Hương vị rất lạ, nhưng chưa đến mức khó nuốt.

Ăn nhiều là có thể chấp nhận.

Đây là thứ cô thích, anh muốn học cách thích nó.