Chương 2: Lần đầu

Vợ hắn lưu tên người này là “Lưu 32 tuổi”, hắn nhìn thấy cái tin nhắn này lập tức nóng máu, đây là ý gì?

Hắn rất tức giận, e rằng vợ hắn nɠɵạı ŧìиɧ, nhưng chỉ một cái tin nhắn cũng không thể chứng minh được điều gì. Hai người bọn họ đã quyết định kết hôn, đương nhiên nên tin tưởng nhau, nếu không đừng nói nửa đời sau, đến hai năm cũng không thể chung sống được, tuy rằng lúc này bọn họ mới kết hôn được hơn một năm.

Phương Dịch An nghĩ nghĩ, đem điện thoại của cô đặt lại trên mặt bàn, nghĩ như vậy, cũng không tiếp tục nóng vội làm gì, đợi cô tắm xong, xem xem cô giải thích như nào rồi tính sau.

Một lúc sau, tiếng nước trong phòng tắm dừng lại, Vu Tiêm Tiêm quấn khăn tắm, cầm một chiếc khăn lông lau tóc bước ra ngoài.

Khăn tắm trên người cô cũng không lớn, không che kín mít, cô ngồi xuống mép giường, khăn tắm liền trở nên lỏng lẻo, nửa kín nửa hở che bộ ngực sữa, cô giơ tay, khăn tắm lại trượt xuống không ít.

Vu Tiêm Tiêm có làn da rất trắng, là tông trắng lạnh. Phương Dịch An rất thích làn da này, đến nay họ đã kết hôn hơn một năm, nhưng tình cảm vẫn luôn nồng cháy như thuở ban đầu, trên xương quai xanh của cô thường có vết “dâu tây” đỏ sậm , đây chính là minh chứng cho việc họ thường xuyên hoan ái, bất quá hắn vẫn rất khắc chế, một tuần chỉ làm ba ngày, một ngày chỉ làm hai lần, trước nay cũng không làm nhiều, điều này đúng là có chút kỳ lạ.

Hắn thuần thục cầm khăn lông lau tóc cho cô, nhẹ nhàng lau tóc, Vu Tiêm Tiêm cũng không nhận ra chồng cô hôm nay có gì bất thường, theo thói quen để hắn ngồi phía sau lau tóc, còn mình thì cầm điện thoại lướt mạng.

“Tiêm Tiêm, thứ bảy anh nghỉ, chúng ta đi leo núi đi.”

Phương Dịch An tùy tiện hỏi cô, ngữ khi vẫn như thường ngày hỏi cô thứ bảy đi đâu chơi.

Vũ Tiêm Tiêm nắm lấy điện thoại, hơi siết lại, nhưng thoạt nhìn cũng không thấy có điểm nào không bình thường, cũng không trả lời hắn ngay lập tức. Cô mở khóa vân tay, điện thoại sau khi mở khóa quả nhiên nhìn thấy cái tin nhắn kia.

Cô cười cười, trong lòng ngầm hiểu. Để điện thoại xuống, xoay người ôm lấy Phương Dịch An, nũng nịu: “Chồng ơi, thứ bảy tuần sau đi được không, tuần này em có khách hàng cũ muốn học lớp riêng, đã hẹn trước rồi, em không thể thay đổi được.”

Nghe được cô nói vậy, sắc mặt của Phương Dịch An lập tức hòa hoãn, hắn ném khăn lông trên tay lên bàn trang điểm, ôm bả vai gầy yếu của cô, “Được, tuần sau chúng ta đi.”

Quả nhiên là hắn nghĩ nhiều, Tiêm Tiêm tốt như vậy, cũng vì cô quá xinh đẹp nên hắn mới dễ dàng nghi ngờ cô, nghi ngờ cô chính là hắn sai rồi.

Phương Dịch An yên lặng xin lỗi cô ở trong lòng.

Vu Tiêm Tiêm biết chồng cô là dễ dỗ dành nhất, cô ở trong lòng hắn nũng nịu, ôm cô hắn hôn một cái, “Chồng em là tốt nhất!”

Phương Dịch An vẫn ghi nhớ, lần cuối cùng bọn họ “làm” là ngày kia, hôm nay có thể làm rồi. Vừa lúc cũng đang bị nàng trêu chọc, cưỡi trên lưng cọp sao có thể xuống, ngay lập tức ném nàng xuống giường.

Vu Tiêm Tiêm đương nhiên biết chồng mình muốn làm cái gì, dù sao cũng đã cưới nhau hơn một năm, đêm đêm sau khi tắm rửa xong, đều muốn làm loại chuyện này.

Còn nhớ lần đầu tiên làm chuyện đó, còn là một câu chuyện thần bí. Hôm đó là sinh nhật Phương Dịch An, cô lén tới nhà hắn làm một bàn tiệc phong phú, vởi vì rất vui vẻ, hải người bất tri bất giác uống rất nhiều rượu, sau đó cũng không biết như thế nào liền lăn đến trên giường.

Tối hôm đó rốt cuộc đã làm cái gì, ngày hôm sau tỉnh lại hai người bọn họ đều không nhớ rõ, hắn vốn rất hiếm uống rượu, trừ bỏ đau đầu cũng không có cảm giác gì mấy. Nhưng Vu Tiêm Tiêm thì không giống.

Khi những tia nắng mặt trời buổi sớm chiếu qua khe màn cửa, Phương Dịch An- người trước nay có thói quen sinh hoạt lành mạnh liền tỉnh, hắn xoa xoa đầu, lúc ấy còn chưa thanh tỉnh lắm, còn chưa kịp hồi tưởng chuyện gì đã xảy ra đã vì việc có thêm một người nằm bên cạnh dọa sợ rồi.

Người đó chính là người yêu của hắn, nhưng trước nay bọn họ đều chưa làm qua chuyện gì quá mức thân mật, nhưng đó là trước kia, bây giờ không thể phân biệt được đây là ai. Hắn vô cùng khẩn trương, lại có chút kích động mà xốc chăn lên, xem xem có phải như hắn tưởng tượng. Khi thấy Vu Tiêm Tiêm cả người trần trụi lõα ɭồ trước mặt hắn, hắn khϊếp sợ.

Cô ắt hẳn là một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ, hiện giờ lại bị Phương Dịch An tùy tiện điêu khắc từng nét ra những ấn ký chỉ thuộc riêng hắn, hắn căn bản không dám nhìn kỹ. Trùng hợp cô bất chợt trở mình, đổi tư thế ngủ. Hắn không cẩn thận nhìn thấy chỗ hoa huyệt nàng chảy ra một chút dịch trắng.

Hắn quen thuộc với thứ dịch trắng này, là tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn.