Chương 1

Từ khi còn nhỏ, cô đã phải đối mặt với những lời chê bai, chế giễu từ bạn bè và thậm chí cả người cô đơn phương yêu thích, nhiều đến nỗi mà mãi về sau, cho dù nhận được hàng ngàn lời khen xinh đẹp, cô cũng không còn có thể tự tin lên được nữa. Mỗi lần soi gương, cô lại thấy bóng dáng một người mà xã hội không chấp nhận, một hình ảnh mà chính cô cũng không thể yêu thương.

Cảm nhận của cô về bản thân bị biến dạng bởi những lời nói ác ý ấy. Cô không chỉ mất đi sự tự tin, mà còn mất cả niềm tin vào giá trị của chính mình. Trong những năm tháng tuổi thơ và thiếu niên, cô buộc phải gạt bỏ những ước mơ về vẻ đẹp, về sự nữ tính mà mỗi cô gái đều mong muốn. Thay vào đó, cô tự coi mình là con trai và hành xử như một đứa con trai, chỉ để tránh bị đánh giá về nhan sắc. Cô cố gắng trở nên mạnh mẽ, cứng rắn, và giấu kín những nỗi buồn bên trong. Cô trở nên lạnh lùng, ít nói, và thậm chí tránh xa gương mặt của mình trong gương.

Nỗi buồn lớn nhất của cô là khi nhận ra mình không thể tự chấp nhận mình như một cô gái. Mỗi lần có ai đó nhắc đến vẻ đẹp của người phụ nữ, cô lại cảm thấy như có hàng ngàn lưỡi dao đâm vào tim. Trong những đêm dài cô đơn, cô thường ngồi một mình trong phòng, tự cào xé mặt mình. Cô nghĩ rằng những vết thương đó sẽ làm cho vẻ xấu xí trở nên hợp lý hơn, rằng nếu mình có lý do rõ ràng cho sự xấu xí thì sẽ bớt đau khổ hơn. Những vết thương ấy không chỉ là sự trừng phạt cho vẻ ngoài mà còn là sự trừng phạt cho chính bản thân vì đã không thể tự tin hơn, không thể ngăn cản bản thân dừng quan tâm tới những lời nói ấy.

Cô nhận nhiều lời chê bai đến nỗi cô đã thật sự tin rằng vẻ ngoài của bản thân xấu xí đến nhường nào. Cô không dám tin vào bất kỳ lời khen ngợi nào về ngoại hình của mình, vì cô sợ rằng đó chỉ là sự giả dối. Thậm chí khi có người nói vẻ ngoài của cô thật xinh đẹp, cô cũng không thể tin tưởng, bởi cô luôn nghĩ rằng họ chỉ muốn trêu chọc cô.

Mỗi vết xước trên mặt cô là một kỷ niệm đau đớn, là những lần cô khóc nức nở mà không ai biết. Những vết sẹo ấy trở thành dấu ấn của một tuổi thơ và thanh xuân đầy nước mắt, sự tự ti và cảm giác vô giá trị. Cô thường tự hỏi tại sao mình lại phải chịu đựng tất cả những điều này, tại sao vẻ bề ngoài lại quan trọng đến mức có thể phá hủy cả một con người. Cô ước rằng, một ngày nào đó, xã hội sẽ nhìn nhận cô không phải qua vẻ bề ngoài mà qua trái tim và tâm hồn của cô.