Chương 2

Trên con phố ồn ào và nhộn nhịp của thành phố, cuộc sống của Minh trở nên như một bức tranh đen tối, với mỗi nét vẽ đều là những cơn sóng căng thẳng và áp lực không ngừng. Dường như mọi thứ xung quanh cậu đều bị ám ảnh bởi sự u ám và không an toàn, nhưng không gì có thể so sánh với cảm giác bất lực khi chứng kiến những đêm định mệnh khi cha cậu trở về nhà trong trạng thái say rrượi.

Căn hộ nhỏ bé mà Minh và gia đình gọi là nhà trở nên như một cái bẫy, nơi mà họ bị giam giữ bởi cảm xúc sợ hãi và lo lắng. Ánh đèn mờ ảo từ những chiếc đèn l*иg ven cửa sổ không đủ để xua đi bóng tối trong tâm hồn của Minh. Đôi khi, cậu cảm thấy như mình đang sống trong một bóng đêm không có đuốc sáng, nơi mà mọi thứ đều mù mịt và khó nhìn thấy.

Cha của Minh, một người đàn ông một thời là hiện thân của sự mạnh mẽ và tình yêu, giờ đây chỉ còn lại là một hình bóng u ám, chìm đắm trong cơn say rượu không lối thoát. Mỗi lần ông trở về nhà trong trạng thái đó, căn nhà trở thành một chiến trường đầy rẫy những hậu quả của sự mất kiểm soát. Tiếng la hét vang vọng từ phòng này sang phòng khác, tiếng đập phá đồ đạc làm rung chuyển từng tấc gạch của căn hộ bé nhỏ.

Những cơn giận dữ của cha không chỉ dừng lại ở việc phá hủy tài sản, mà còn trở nên hung hăng và đe dọa đối với mẹ của Minh. Mẹ, một phụ nữ yếu đuối và dễ bị tổn thương, thường là nạn nhân đầu tiên của sự bạo lực từ phía cha. Cô không thể chống đỡ được, không thể né tránh được. Trái tim của cô dường như tan nát mỗi khi cơn ác mộng bắt đầu.

Minh thường nghe thấy tiếng mẹ khóc thút thít, những tiếng kêu van xin trong bóng tối của căn phòng nhỏ. Những cảm xúc lo lắng và sợ hãi bao trùm lấy cậu, khi cậu biết rằng mình không thể làm gì để bảo vệ người mẹ yêu quý. Mỗi trận cãi vã, mỗi cơn đánh đập là một cú sốc tinh thần mới cho Minh. Cậu cảm thấy như mình là kẻ phản bội vì không thể bảo vệ được người mẹ yêu quý. Cảm giác cô đơn và bất lực kéo dài trong lòng cậu như một vết thương không thể lành.

Những đêm tĩnh lặng, khi mọi người đã ngủ say, Minh ngồi một mình trong bóng tối, đôi mắt nhỏ bé nhưng đầy nước mắt. Nhớ về những khoảnh khắc đau đớn và nỗi sợ hãi, cảm giác mình bị lạc trong một thế giới không còn an toàn. Những cảm xúc đau buồn và cô đơn tràn ngập từng ngóc ngách của căn hộ, làm cho Minh cảm thấy mình như một người mất hướng trong cuộc sống, không biết phải làm gì để thoát khỏi cảnh đau khổ và bế tắc này.

Minh cảm thấy mình bị bủa vây bởi bóng tối, không có lối thoát. Những nỗi đau kiềm chế mỗi hơi thở của cậu, làm cho mỗi ngày trôi qua trở nên nặng nề hơn. Cậu cảm thấy mình đang bị vùi dập dưới gánh nặng của một cuộc sống không công bằng và không an toàn. Những nỗi đau không chỉ tồn tại trong những đêm tĩnh lặng mà còn hiện hữu trong mỗi khoảnh khắc trong suy nghĩ của Minh.