Chương 14

"Nếu như hằng tháng tiểu muội ở quê nhà của lão nô không nhận được thư từ nào của nô tài, có lẽ sẽ hoảng loạn lên chăng? Cũng có thể nàng ta vì quá sợ, đem luôn những chuyện xấu xa nhất của công công đây cùng Đương kim hoàng thượng bố cáo thiên hạ?"

"Ngươi..."

Phong Thanh nhìn lão, đầu hắn thật đau, nhẫn nhịn chịu đựng giọng cười thật đáng kinh tởm của lão, đã khiến hắn gần như sắp điên lên rồi. Thế nhưng lão vạn lần không biết điều, liên tục cười lên dung tục như thế trước mặt hắn.

"Công công.. ngươi nghĩ xem nếu như những chuyện đó được kể ra thì..."

"Thì làm sao?" Phong Thanh thế nhưng nhìn lão. Lại cười, hắn cư nhiên giờ phút này vẫn còn có thể nở nụ cười!

"..." Trần công công thật sự bị hắn doạ sợ, không nghĩ đến hắn có thể ngang nhiên cười lên như vậy, rõ ràng lão đang uy hϊếp hắn! Vì sao hắn vẫn bình thản cười lên như chẳng xảy ra cái gì.

"Nếu... nếu như tiểu muội của ta đem những chuyện kia bố cáo..."

"Thì thế nào?"

"..."

Phòng tối đèn dầu mập mờ không rõ phương hướng, lão thái giám già dặn thâm niên đã trải qua không biết bao bận tàn thu, để rồi đổi lại lão một thân mang thương tích, cả cái tính suy già đoán non tâm tình kẻ khác... thế nhưng lão ngàn lần vạn lần vẫn không thể hiểu, nội thị này, cái tên nội thị vắt mũi chưa sạch, tuổi đời thật ít ỏi này,.. lấy cái gì lại ra vẻ mặt bình tĩnh như vậy, hắn không sợ hãi chút gì sao?

Rõ ràng lão nắm giữ chứng cớ, rõ ràng lão luôn chừa lại đường lui cho chính mình, vì sao đến tận thời khắc này, lão vẫn cảm thấy thực sợ hãi, lão sợ hãi nụ cười như ma như quỷ của tiểu nội thị này, lão sợ hãi cách hắn bình thản như thế... lão.. lão thực sợ hãi hắn.

"Ngươi nhìn giúp ta."



Phong Thanh thật chậm rãi lấy ra trong tay áo hai bức thư, hai bên tả hữu hệt nhau như đúc, nhìn không rõ cái nào mới là thật.

"Ngươi nhìn xem, cái nào là do ngươi viết?" Phong Thanh vẫn không thể ngừng nhếch môi khıêυ khí©h lão. Tiểu ngoạn ý này hắn thật sự đã muốn nói cho Trần công công biết, chỉ là chưa chọn được thời điểm thích hợp. Thật hay. Vừa đúng lúc có trò hay cho lão chiêm ngưỡng.

Cứ tự cho mình thông minh, lão hồ ly này bất quá cũng chẳng cần để hắn hao tổn tâm trí. Muốn xử trí lão, Phong Thanh hắn dùng chút chiêu trò, dễ dàng nắm thóp trong tay.

"..." Trần công công cảm thấy mồ hôi từ trán mình đang đổ xuống ngày một nhiều, thấm ướt cái cổ y phục lão. Cơ thể lão lạnh băng run rẩy.

"Ngươi nhìn không ra đúng không? Vậy thì tốt quá, ngay cả ngươi nhìn còn không ra, vậy thì tiểu muội này của ngươi... cũng không thể nhận đâu."

"... Ngươi... A..." Đột ngột bụng đau quặn thắt, Trần công công cả kinh trợn mắt nhìn Phong Thanh, chỉ thấy dưới ngọn đèn dầu mờ ảo, thân ảnh tiểu hoạn quan hiện lên một cách thần bí, để lại trong tâm trí hắn hình ảnh nụ cười quái dị kia của Vương Nguyên.

"Hắc... lục phủ ngũ tạng đang hoành hành phải không? Có chút trướng đau... ta biết chứ. Như thể có người đang đưa tay vào bóp nát trái tim của ngươi, ra sức dùng chân đạp vào nội tạng, đem ngươi giày vò chết đi sống lại. Hay là.. để ta tiễn ngươi đi trước một đoạn? "

"Ngươi.. ngươi... Aaaa..."

Lão thái giám đau đớn ôm chặt bụng, lão đau đến mặt mày trợn trắng, từ trên ghế cũng ngã lăn xuống quằn quại cuộn lấy y phục. Bụng của lão.. bụng của lão..

Phụt!

Máu đỏ thẫm không ngăn được phun đầy trên mặt đất lạnh tanh hiu quạnh, thân mình gầy gò của tiểu nội thị từ trên cao nhìn xuống lão thái giám kia, nhìn cái cách lão đau đớn trong kịch độc mà hắn ban cho, hắn thoả mãn lắm.

"Ngươi an tâm... hằng tháng ta đều sẽ gửi về cho muội muội ở quê nhà ngươi một lá thư, còn kèm thêm cả dòng chữ Bình an nữa kìa."



"Ngươi... ngươi chết...Aa... ngươi chết không tử ..tế.... Hự..."

Chủ thuỷ nhanh chóng thoát khỏi vỏ bọc, nhanh như gió thoảng cả thân mình tiểu nội thị ngồi thụp xuống, cả đôi bàn tay trắng trẻo xinh đẹp kia của hắn nữa, cầm chủ thuỷ không chút lưu tình nào đâm vào ngực trái lão thái giám, lúc hắn nhìn lão lần cuối cùng, còn nhìn thấy ánh mắt lão trợn trắng lên trông thật đáng sợ, lão chết rồi, mầm mống nguy hại của chủ tử hắn cuối cùng cũng diệt xong.

Hắn thẩn thờ, rồi trầm mặc. Hắn chậm rãi đứng dậy, tay vẫn đầm đìa màu tươi vấy bẩn, hắn nhìn lại bản thân mình, thì ra khoác mã quái trắng tinh cũng không thể che đậy được tâm hồn vấy bẩn của hắn, hắn gϊếŧ bao nhiêu người, hiện tại chính hắn cũng không rõ ràng.

Hắn từng chỉ là một tiểu nội thị vâng vâng dạ dạ ở hoàng cung xa hoa sâu thâm thẳm không thấy đáy. Rốt cuộc một ngày, vì gì khiến hắn phải thay đổi chính mình?

Ta không hại người, người cũng hại ta...

Định sẵn trước là kết cục.

Hết thảy hỉ nộ ái ố đời người cũng phải đem giấu kín trong lòng, không thể để người khác biết, mình đau lòng cái gì, người quan trọng nhất của chính mình là ai, bởi vì nếu như đã để người khác biết, sẽ phải lường trước mọi hậu quả xảy đến với chính người mà mình yêu thương.

Đời này, hắn yêu nhất chính là chủ tử của hắn, hắn có thể dùng cả tính mạng của mình chỉ để đổi lấy nụ cười của y.

Hắn ngu ngốc, là hắn đã khiến y nhiều năm tuổi thơ như vậy chịu khổ, chỉ vì một cái ngưỡng mộ yêu thích, khiến Nhị vương gia cùng những kẻ khác hãm hại đến y. Cũng bởi vì hắn, phải chăng.. tình cảm này định trước sẽ chẳng có tương lai.

Vậy cho hắn kết thúc ở đây.

Tình yêu này của hắn, như băng ném vào lửa, tự chuốc lấy khổ đau.

____________________