Chương 10: Nghiệm chứng

Bùi Uyên nghiêm túc suy nghĩ.

Tiếng lòng của Kiều Sở Sở có đúng không?

Lỡ như chỉ là biểu hiện giả dối thì sao?

Lâm Thanh cũng bình thường trở lại, bình tĩnh mà đối đãi.

Bây giờ cô ấy không thể xác định lời nói của Kiều Sở Sở có đúng không.

Lỡ như chỉ là cô ấy nghe nhầm thì sao?

Đúng lúc này có một đám người khuân đồ từ phía sau nữ chính đi tới: "Xin lỗi, nhường đường một chút, nhường đường một chút!"

Kiều Sở Sở mở to hai mắt!

[Xuất hiện rồi! Tình tiết kinh điển khiến nam chính và nữ chính hôn nhau lần đầu đến rồi!]

[Tuy rằng vị hôn thê Lâm Thanh ở ngay sau lưng nhưng nam chính vẫn vô thức lựa chọn bảo vệ nữ chính Hạ Tuyết Thuần, sau đó đứng trên đất bằng mà ngã tới hôn nhau!]

Lâm Thanh và Bùi Uyên đột nhiên cảnh giác.

Sáu anh trai khác mở to mắt nhìn.

Trong lòng bọn họ cùng xuất hiện một ý nghĩ!

Thời khắc nghiệm chứng thật giả tiếng lòng của Kiều Sở Sở đến rồi!

Những người vội vàng hấp tấp đi ngang qua nữ chính Hạ Tuyết Thuần, rõ ràng đi về phía Lâm Thanh.

Lâm Thanh có thể né tránh, nhưng cô ấy không làm.

Cô ấy nhìn chằm chằm vị hôn phu Quý Yến Xuyên của mình.

Quý Yến Xuyên cũng phát hiện cô ấy sắp bị đυ.ng, lại nghe thấy Hạ Tuyết Thuần rít lên một tiếng, vì vậy trở tay ôm Hạ Tuyết Thuần vào ngực.

Hai người đồng thời té ngã.

Những người vội vàng đi ngang qua như một trận gió.

Chỉ để lại hành lang hoàn toàn yên tĩnh.

Đập vào mắt mọi người chính là nam chính Quý Yến Xuyên ôm Hạ Tuyết Thuần nhỏ xinh, đè cô ta dưới người, hai người như cố ý đối miệng với nhau, môi kề nhau.

Quý Yến Xuyên và Hạ Tuyết Thuần như gặp quỷ.

Bùi Uyên và sáu người anh trai cũng như gặp ma.

Lời Kiều Sở Sở nói là sự thật.

Cô dự đoán chính xác chuyện sắp xảy ra.

Vậy kế tiếp thì sao?

Trong lòng Kiều Sở Sở không nhịn được hưng phấn.

[Tận mắt nhìn thấy chuyện thế này xảy ra đúng là tuyệt, tiếp theo nữ chính Hạ Tuyết Thuần sẽ cho nam chính Quý Yến Xuyên một cái tát. Quý Yến Xuyên thẹn quá hóa giận gọi Hạ Tuyết Thuần là Củ Cải Đỏ, sau đó Hạ Tuyết Thuần khóc lóc chạy đi!]

Một tiếng "chát" vang lên.

Hạ Tuyết Thuần cho Quý Yến Xuyên một cái tát.

Hạ Tuyết Thuần bật khóc đứng dậy: "Khốn kiếp, đây là nụ hôn đầu của tôi!"

Quý Yến Xuyên ghét bỏ lau miệng, kéo cổ họng thấp giọng nói: "Tôi cũng đâu có muốn hôn cô, Củ Cải Đỏ!"

Mặt Hạ Tuyết Thuần đỏ bừng lên, nhục nhã mà che miệng chạy đi.

Tất cả những người có thể nghe thấy tiếng lòng ở đây đều hít vào một hơi.

Giống như đúc!

Quả thật là giống như đúc!

[Kế tiếp đến lượt nữ phụ Lâm Thanh rồi.]

Lâm Thanh lấy lại tinh thần từ trong khϊếp sợ.

Cô ấy thì sao?

Cô ấy làm thế nào?

[Lâm Thanh sẽ ghen tị vô cùng, đỡ Quý Yến Xuyên dậy, đau lòng cho Quý Yến Xuyên, hỏi anh ta thế nào, hơn nữa ghi hận nữ chính trong lòng.]

Lâm Thanh nghe vậy cảm thấy vớ vẩn cười thành tiếng, đưa tay ra đỡ Quý Yến Xuyên đứng dậy.

Kiều Sở Sở không nhịn được thò đầu ra.

Mấy anh trai cũng ló đầu ra theo.

Anh em tám người như chim công xòe đuôi ở phía sau tường xem trò vui.

Chỉ thấy Lâm Thanh giơ tay lên, đặt trên miệng Quý Yến Xuyên, giọng điệu u ám: "Quý Yến Xuyên, cô ta là củ cải đỏ, anh biết tôi là gì không?"

Quý Yến Xuyên nghi hoặc đón ánh mắt của cô ấy: "Cái gì?"

Lâm Thanh thẳng tay cho anh ta một đấm.

"Tôi là mẹ anh!"

Quý Yến Xuyên ầm ầm ngã xuống đất.