Chương 17: Thuật đọc tâm?

Cậu bé đứng lên muốn đuổi theo, chợt nghe thấy bên cạnh có mấy thiếu nữ nói: "Tớ nói với mấy cậu nè, gần đây tớ lại đọc thêm mấy quyển tiểu thuyết đọc tâm, siêu hay! Các cậu có muốn đọc thử không? Tớ đề cử cho các cậu!"

"Được được!"

Thuật đọc tâm?

Lâu Nguyệt Tuyệt suy nghĩ một chút.

Chẳng lẽ cậu bé có thể nghe thấy tiếng lòng của người phụ nữ này?

Lâu Nguyệt Tuyệt nhanh chân đuổi theo Kiều Sở Sở, lại nghe trong đầu vang lên...

[Rốt cuộc hai cha con Lâu Nguyệt Tuyệt và Lâu Thính Tứ này ở chỗ nào? Cho dù để mình liếc mắt nhìn từ xa thôi cũng được mà.]

Lâu Nguyệt Tuyệt vốn giơ tay muốn tóm lấy Kiều Sở Sở, nghe vậy tay khựng lại trong không trung.

Vốn dĩ thấy cô gái này giống như một tinh linh nên muốn nói chuyện với cô, không ngờ rằng cô là người định nịnh bợ cậu bé và cha của cậu bé.

Thật nhàm chán.

Cậu bé xoay người rời đi.

[Đây cũng là cơ hội duy nhất để mình có thể nhìn thấy hai cha con này, dù gì sau này hai cha con bọn họ chỉ vây quanh nữ chính, chết cũng thảm.]

Lâu Nguyệt Tuyệt: "..."

Cái gì?

Tay của Kiều Sở Sở bỗng nhiên bị người khác nắm chặt.

Cô nghi hoặc quay đầu, chạm phải gương mặt hung dữ của Lâu Nguyệt Tuyệt: "Chị vừa nói gì?"

Kiều Sở Sở: "Hả?"

Cô không nói chuyện mà.

Hai mắt Lâu Nguyệt Tuyệt lại nhìn chằm chằm vào cô, rất giống như phát điện: "Chị nói tôi và cha tôi chết rất thảm?"

Kiều Sở Sở: "?"

"Lâu Nguyệt Tuyệt!" Một giọng nam trầm lạnh vang lên cách đó không xa.

Kiều Sở Sở nhìn lại theo, chỉ thấy một người đàn ông hai chân thon dài sải bước đi tới.

Tóc của người đàn ông cũng không ngắn, trái lại xõa trên vai giống như đuôi sói, sợi tóc mảnh rơi trên trán, cho dù đang mặc âu phục cũng có cảm giác tùy ý phóng khoáng.

Anh ta có một đôi mắt rất đẹp, ngũ quan thâm thúy, cảm giác con lai rất nặng, ánh mắt như con sói nhìn chằm chằm con mồi không bỏ, từng bước đi tới gần Kiều Sở Sở.

Trực giác nói cho Kiều Sở Sở biết cô nên té đi.

Nhưng cô bị Lâu Thính Tứ nhìn chằm chằm, chân hoàn toàn không nhúc nhích được.

Lâu Nguyệt Tuyệt không phục nói: "Cha, vừa rồi con nghe chị ta nói..."

"Con không hề nghe thấy gì hết." Nụ cười của Lâu Thính Tứ không tới đáy mắt, đưa tay về phía Kiều Sở Sở: "Xin chào, tôi là Lâu Thính Tứ, thằng nhóc này là con trai tôi Lâu Nguyệt Tuyệt, thật xin lỗi vừa rồi nó đã xúc phạm tới cô."

Kiều Sở Sở: "!"

[Má nó, đây chính là hai kẻ biếи ŧɦái nhỏ và biếи ŧɦái lớn!]

Lâu Nguyệt Tuyệt há mồm muốn cãi lại.

Lâu Thính Tứ ấn vai cậu bé một cái.

Lâu Nguyệt Tuyệt không rõ lắm, nhìn cha mình.

Nụ cười của cha không chạm tới đáy mắt, dùng khẩu hình miệng nói: "Câm miệng."

Lâu Nguyệt Tuyệt sợ tới mức run lên, không dám lên tiếng, bực bội cúi đầu.

Vốn dĩ cha không biết trong lòng cô gái này đang nghĩ gì!

Đây là một kẻ hai mặt.

"Xin chào, tôi là Kiều Sở Sở." Kiều Sở Sở cẩn thận nắm lại tay Lâu Thính Tứ một chút, mắt thoáng cái phát sáng.

[A a a a a mình chạm được vết chai, truyền thuyết nói người dùng súng trong thời gian dài thì tay mới có thể có vết chai! Ngầu quá!]

Vẻ mặt Lâu Nguyệt Tuyệt đầy dấu chấm hỏi nhìn về phía Kiều Sở Sở.

Kiều Sở Sở giống như một con mèo nhỏ, ngoài mặt bình tĩnh, trong mắt không giấu được mừng thầm.

[Không thể không nói hai cha con này thật đẹp trai, quá có khí chất và phong cách rồi.]

Lâu Nguyệt Tuyệt khẽ giật mình, lửa giận đột nhiên biến mất hơn phân nửa.

Cậu bé nhìn về phía Lâu Thính Tứ.