Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đám Nhân Vật Phản Diện Có Thể Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Tôi

Chương 2: Nhảy xuống

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mạng của vai phụ không phải là mạng sao?

Các anh trai sẽ bị cô biến thành biếи ŧɦái, vừa yêu vừa tra tấn nữ chính, chết ở đại kết cục.

Mà cô nhất định phải chết ở hôm nay.

Hệ thống thúc giục: [Ký chủ nhanh nói lời kịch, nhanh nói lời kịch!]

Trong lòng Kiều Sở Sở đột nhiên dâng lên không nỡ, chăm chú nhìn bảy người trước mắt.

Sau khi bị hệ thống trói buộc, cô vẫn luôn làm việc trái lương tâm.

Giẫm quà của bọn họ dưới lòng bàn chân, trong lòng thích mà phải nói không thích, cố ý ép bọn họ cực kỳ chán ghét mình.

Nhưng trước nay đều không phải cô.

Hôm nay rốt cuộc cô có thể làm chủ một hồi.

Kiều Sở Sở như trút được gánh nặng, ngẩng đầu lên nhìn sao trời: “Anh à, em xin lỗi các anh, nhưng về sau các anh sẽ không còn được gặp lại em nữa!”

Ánh mắt Bùi Uyên dần dần mang theo ngạc nhiên.

Kiều Sở Sở kìm nén chua xót trong cổ họng, bày ra vẻ mặt dữ tợn chuyên nghiệp trên mặt: “Các anh vĩnh viễn là anh trai em, em phải chết ở trước mặt anh, khiến các anh vĩnh viễn không thể quên được em.”

Cô quay đầu nhìn về “vực sâu vạn trượng” phía sau.

[Ôi mẹ ơi aaaaaa cao quá, ta không muốn nhảy aaaa, sẽ không trực tiếp làm ta ngã thành thịt nát đấy chứ!]

[Chẳng qua sau khi ta nhảy lại đến một thế giới khác là có thể trở thành phú bà trăm tỷ, nhịn một chút!]

Bùi Uyên: “?”

Vừa rồi anh nghe được cái gì?

Lão tam ở bên cạnh nghi hoặc quay đầu: “Có phải em bị ảo giác không, hình như vừa rồi em nghe được giọng nói của Kiều Sở Sở vang lên trong đầu mình.”

Bùi Uyên khϊếp sợ nhìn về phía anh ấy.

Lão thất ngạc nhiên: “Em cũng nghe được, nói cái gì mà phú bà trăm tỷ!”

Kiều Sở Sở đứng ở chỗ cao, gió quá to, cô không nghe thấy được bọn họ đang bàn bạc cái gì, cao giọng nói: “Em đi đây, anh trai!”

Bảy người khϊếp sợ nhìn cô.

Không biết vì sao, cô cảm giác hình như biểu cảm của bọn họ hơi hoảng loạn.

Cô lưu luyến không rời, rưng rưng cười: “Không bao giờ gặp lại.”

[Có trăm tỷ tài sản mình chính là tiểu phú bà vui vẻ, không bao giờ bị người quản chế, mặc dù các anh trai sẽ không được chết tử tế… nhưng… đâu liên quan gì đến mình, hẹn gặp lại, tiểu thuyết thế giới này!]

Kiều Sở Sở nhắm hai mắt lại, nhẹ nhàng thả người về sau.

Chuyện cũ đủ loại như một bộ phim chiếu lên trong đầu cô.

Cô từng bước chân nhỏ giang tay chạy về phía bảy người anh.

Bây giờ lại từ sân thượng rơi xuống.

Về sau cô sẽ không còn được gặp lại bọn họ nữa.

Kiều Sở Sở nhắm mắt lại, một giọt nước mắt từ khóe mắt cô chảy xuống, cơ thể dựa về sau, cảm thụ vật rơi tự do.
« Chương TrướcChương Tiếp »