Chương 20: Lời Kiều Sở Sở nói đều là thật

Cô gái bình thường tóm đại trên đường cũng tóm được một bó to này có thể khiến cậu bé cảm nhận được cảm giác của mẹ?

Chỉ thế này cũng có thể khiến cậu bé vì cô ta mà đi tìm chết?

Vậy thôi sao?

Hạ Tuyết Thuần cảm thấy cậu bé nhìn mình hơi lâu, khéo hiểu lòng người mà nửa ngồi xuống hỏi: "Cậu chủ nhỏ, xin hỏi cậu muốn uống chút gì không?"

Lâu Nguyệt Tuyệt nổi giận trong lòng: "Uống con khỉ, cút!"

Hạ Tuyết Thuần: "?"

Kiều Sở Sở: "Lâu Nguyệt Tuyệt em làm gì thế?"

Lâu Nguyệt Tuyệt tức giận nhìn về phía cô: "Tôi còn muốn hỏi chị làm gì đây, chị cho rằng tôi chưa từng thấy người đẹp thật sự đúng không? Sao tôi lại vì một cô gái như vậy..."

Lâu Nguyệt Tuyệt còn chưa nói hết, bỗng nhiên bị Lâu Thính Tứ tóm đi!

Lâu Nguyệt Tuyệt vẫn còn giãy giụa trong tay Lâu Thính Tứ: "Cha! Thả con ra!"

Lâu Thính Tứ đi không thèm quay đầu lại.

Kiều Sở Sở nhìn hai cha con này đi càng lúc càng xa, lúng túng nhìn về phía nữ chính: "Xin lỗi, đầu óc thằng nhóc này hơi có vấn đề, cô đừng để bụng."

Hạ Tuyết Thuần có chút mất mát, cô ta thẳng người dậy, dáng vẻ cao thượng tự cho là mình không tầm thường: "Không sao."

Hạ Tuyết Thuần nhỏ giọng lẩm bẩm: "Kẻ có tiền đều như vậy, tự cho mình siêu phàm."

Kiều Sở Sở: "..."

Tự cho mình siêu phàm?

Lâu Nguyệt Tuyệt thì khỏi nói, đúng là cậu bé đã xúc phạm cô ta.

Nhưng Kiều Sở Sở cô không có tự cho mình siêu phàm mà!

Hơn nữa bảy người anh của cô, Lâu Nguyệt Tuyệt, Lâu Thính Tứ, còn có Lâm Thanh, còn có rất nhiều người vô tội, tất cả đều chết trong tình yêu của cô ta và nam chính.

Tất cả bọn họ đều là đá kê chân cho tình yêu ngu ngốc của hai người này!

Dựa vào đâu mà cô ta nói bọn họ tự cho mình siêu phàm?

Có bản lĩnh thì cô ta đừng gả cho kẻ có tiền đi!

Một bên khác, Lâu Thính Tứ kéo con trai đến chỗ không người cảnh cáo: "Không được nói lung tung!"

Lâu Nguyệt Tuyệt chắc chắn: "Cha, cha cũng nghe thấy tiếng lòng của Kiều Sở Sở đúng không? Chị ta đang sỉ nhục chúng ta, sao con có thể vừa ý một người phụ nữ tầm thường như vậy, hơn nữa con giống cha, cũng không cần sự chăm sóc của mẹ."

Thái độ của Lâu Thính Tứ lạnh nhạt: "Bây giờ còn chưa thể xác định lời nói của cô ấy là thật hay giả, con định vì chuyện này mà tức giận sao?"

Lâu Nguyệt Tuyệt giật mình.

Đúng nhỉ, lời người này nói là thật hay giả còn chưa biết, lỡ như chỉ là cậu bé và cha cậu bé điên thật thì sao?

Giọng điệu của Lâu Thính Tứ u ám: "Hiện tại cha đưa con qua, tiếp tục thám thính cô ấy sẽ nói gì, sau khi xác nhận thật giả mới quyết định."

Hai người cùng nhau đi về phía Kiều Sở Sở.

Kiều Sở Sở đang chăm chú nhìn bóng lưng của Hạ Tuyết Thuần.

[Hừ, nữ chính cô kiêu ngạo trước mặt tôi, tôi không phản bác là vì tiếp theo cô sẽ làm đổ rượu vang lên người một người phụ nữ, cô có kiếp nạn mà cô phải trải qua!]

Vừa dứt lời, bỗng nhiên dưới chân Hạ Tuyết Thuần bước hụt một cái, mang theo rượu vang nhào vào ngực một người phụ nữ.

Hiện trường liên tục vang lên tiếng thét chói tai.

Hạ Tuyết Thuần và người phụ nữ cùng nhau té ngã, người phụ nữ chật vật đứng dậy, hung hăng tát Hạ Tuyết Thuần một cái: "Cô làm gì vậy hả?"

Hạ Tuyết Thuần trở tay tát người phụ nữ một cái: "Tôi không cố ý! Cô đánh tôi làm gì?"

Đến lúc này, trò cười ầm ầm nổ tung.

Mà bên ngoài trò cười Kiều Sở Sở tự tin ôm cánh tay, hất cằm cười cười.