Chương 33: Em không muốn cũng vô dụng

Bùi Du Xuyên vô cùng đắc ý nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô ấy: "Vậy cậu còn phải luyện thêm một chút, tình cảm của em gái tôi đối với chúng tôi kiên cố như vàng! Em ấy yêu chúng tôi muốn chết! Em ấy thậm chí dám nhảy lầu vì tôi!"

Chờ Lâm Thanh biến mất trước mặt bọn họ, nụ cười của Bùi Du Xuyên bỗng nhiên biến mất: "Em cảm thấy Kiều Sở Sở không yêu chúng ta nữa, nhất định là em ấy bị hệ thống ép, tình thế của chúng ta rất nguy hiểm."

Bùi Uyên: "... Cho nên vừa rồi em đang làm màu."

Sắc mặt Bùi Du Xuyên mơ hồ tái xanh: "Đúng vậy, hơn nữa em không muốn ở cùng một chỗ với Kiều Sở Sở, em có bóng ma tâm lý với em ấy, em sợ mình vừa mở tủ quần áo đã thấy em ấy mặc váy ở trong tủ quần áo cười với mình!"

Mấy anh em khác gật đầu.

Ở một mức độ nào đó bọn họ cũng rất sợ Kiều Sở Sở.

"Em không muốn cũng vô dụng." Vẻ mặt Bùi Uyên tối tăm phiền muộn: "Chúng ta không cần, Lâm Thanh sẽ tới giành, hơn nữa Kiều Sở Sở đang bị thế giới này loại trừ nói không chừng em ấy sẽ vì chuyện ngoài ý muốn nào đó mà chết, đến lúc đó chúng ta phải làm sao đây?"

Bùi Uyên lại nghĩ tới đôi cha con nhà họ Lâu kia, tối tăm phiền muộn mà híp mắt: "Hơn nữa, anh hoài nghi tương lai sẽ có nhiều người nghe thấy được tiếng lòng của Kiều Sở Sở hơn, đến lúc đó người tranh giành em ấy sẽ càng ngày càng nhiều, chúng ta nhất định phải ra tay trước để giành ưu thế, bảo vệ em gái ở bên cạnh mình, cũng là nắm cơ hội duy nhất trong tay."

"Một là để đề phòng thế giới này loại bỏ em ấy, hai là để đề phòng người như Lâm Thanh nhân lúc vắng mà xông vào, hiểu không?"

Sắc mặt đám người Bùi Du Xuyên hơi thay đổi, thọ giáo gật đầu: "Đã hiểu."

Lâu Thính Tứ và Lâu Nguyệt Tuyệt trốn trong lối thoát hiểm, nhìn bọn họ đi càng lúc càng xa.

Lâu Thính Tứ cắn một điếu thuốc, như hồ ly sâu xa nheo mắt lại: "Xem ra không chỉ có chúng ta có thể nghe thấy tiếng lòng của Kiều Sở Sở, tất cả những người sẽ bị Hạ Tuyết Thuần hại chết trong nội dung cốt truyện đều có thể nghe thấy tiếng lòng của cô ấy."

Vừa nghĩ tới gương mặt vô hại của Kiều Sở Sở, anh ta cười tới nghiền ngẫm: "Nhiều người như vậy, nhiều thế lực như vậy, cũng khó cướp lắm."

Lâu Nguyệt Tuyệt hoang mang lo sợ: "Vậy chúng ta nên làm thế nào?"

Lâu Thính Tứ cân nhắc nói: "Nếu như quan hệ của cô ấy với mấy anh trai của mình không tốt, vậy chúng ta sẽ làm bên tốt kia."

Lâu Nguyệt Tuyệt không hiểu: "Bên tốt kia?"

Lâu Thính Tứ cầm điện thoại lên gọi điện: "Là tôi, điều tra địa chỉ của bảy anh em nhà họ Bùi, tôi chỉ cần ngôi nhà bảy người bọn họ thường xuyên ở chung."

Bên kia điện thoại truyền tới tiếng tạch tạch liên tục, đối phương nhanh chóng trả lời: "Bất động sản trên danh nghĩa anh em nhà họ Bùi rất nhiều, nhưng hiện tại bọn họ đều thống nhất ở khu biệt thự Đông Giao ở Lan thành, bên đó là nhà cũ cha bọn họ để lại, hai bên đều có hàng xóm.”

Lâu Thính Tứ: "Đưa phương thức liên lạc của hàng xóm cho tôi, tôi tự nói chuyện với người đó."

"Vâng tổng giám đốc Lâu."

Lâu Thính Tứ nhận được số điện thoại từ bên kia gửi đến, tùy tiện tìm kiếm trên Wechat của mình một chút, quả nhiên có một người liên hệ.

Lâu Thính Tứ khẽ cười một tiếng, nhất định phải được.