Chương 39: Kiều Sở Sở, từ hôm nay trở đi, em sẽ mất đi sự tự do của riêng mình em

Trở về ngôi nhà đã bảy năm chưa từng quay lại là cảm giác như thế nào.

Kiều Sở Sở mất tự nhiên đứng ở cửa.

Trong không khí tràn ngập hương thơm thoang thoảng, mùi hương quen thuộc như vậy, nhưng cách trưng bày đã thay đổi hết.

Cô đến gần cửa, không biết phải làm sao.

Bùi Du Xuyên nhẹ nhàng vỗ lưng cô, giọng điệu khó nén trêu chọc: "Sao vậy, không biết phải tìm dép lê ở đâu à? Muốn nhờ anh ba yêu dấu giúp em tìm không?"

Cô trừng mắt liếc nhìn anh ấy một cái, cúi người tìm trong tủ giày.

Vừa mở ra, dép lê hồng nhạt của cô vẫn được đặt ở trên cùng.

Mua từ bảy năm trước, vị trí vẫn như cũ không thay đổi.

Kiều Sở Sở thay dép.

Bùi Du Xuyên bên cạnh cười: "Bé ngoan, giỏi quá."

Kiều Sở Sở: "..."

[Đồ ngốc.]

Đôi mắt Bùi Du Xuyên âm u, giống như muốn hơn thua với cô, anh ấy túm cánh tay cô kéo cô vào phòng khách: "Em bắt Kiều Sở Sở về rồi!"

Phòng khách đã chật kín người ngồi.

Các anh trai đều tự ngồi xuống, ngước mắt nhìn về phía cô.

Nét mặt bọn họ hung ác nham hiểm, vẻ mặt như hỏi tội.

Kiều Sở Sở lập tức có cảm giác dường như bản thân bước vào tổ chức bí ẩn kì quái.

Là loại mà tùy lúc tùy chỗ có thể bị gϊếŧ người diệt khẩu ấy.

Mà Bùi Du Xuyên còn ngứa đòn ấn bả vai cô, cười xấu xa đến gần tai cô nói: "Không cần cảm ơn!"

Cô siết chặt tay!

[Đồ vô lại!!]

Bùi Du Xuyên cười thành tiếng, ngồi xuống vị trí của bản thân, bắt chéo chân thong dong nhìn cô.

Bùi Uyên ngồi ở chính giữa, mắt lạnh liếc nhìn cô: "Em còn ngây ra đó làm gì? Ngồi xuống."

Kiều Sở Sở cắn răng nhìn vị trí duy nhất mà bọn họ để lại cho bản thân.

Là chỗ trung tâm nhất của phòng khách.

Ba trăm sáu mươi độ không góc chết bị người ta coi như con khỉ mà quan sát.

Cô cắn răng ngồi xuống.

Ánh mắt soi kỹ từ bốn phương tám hướng càng thêm sắc bén hơn khi rơi trên người cô.

Kiều Sở Sở cảm giác mông mình hình như bị kim đâm, nhấc lên chút đứng dậy: "Em cảm thấy mình đứng là được rồi."

[Dọa người quá, bị bọn họ vây quanh như vậy, mình giống như con lợn đợi bị làm thịt khi ăn Tết.]

Không biết vì sao, cô nghe thấy tiếng cười khẽ của ai đó.

Kiều Sở Sở sững sờ ngẩng đầu.

Tất cả mọi người đủng đỉnh ung dung nhìn cô.

Kiều Sở Sở: "..."

[Bọn họ cười với mình đúng không?]

Bùi Uyên ngẩn ra, nhanh chóng đè ép khóe miệng: "Kiều Sở Sở."

Kiều Sở Sở lo lắng nhìn chằm chằm anh.

Bùi Uyên nghiêm túc nói: "Từ hôm nay trở đi, em phải ở cùng một chỗ với bọn anh, bọn anh sẽ thay nhau nhìn chằm chằm em, trông nom em, cấm em có khả năng tự sát tiếp."

"Nói cách khác..."

Bùi Uyên đan tay vào nhau đặt trên đầu gối, dùng giọng điệu nghiêm nghị tuyên án nói: "Từ nay về sau, em sẽ mất đi sự tự do của riêng mình em."

Kiều Sở Sở: "Hả?"

Hả??????!

Cô bị dọa choáng váng: "Anh cả, em là kẻ háo sắc đấy, em còn là tên biếи ŧɦái cuồng anh trai, không phải các anh ghét nhất là ở cùng một chỗ với em ư? Nếu ở cùng một chỗ với các anh, em em em em, thú tính của em trỗi dậy thì làm sao bây giờ?"

Bùi Uyên nghiền ngẫm nhếch mày: "Vậy để thú tính trỗi dậy đi."

Kiều Sở Sở: "?"

Hai tay Bùi Uyên chống cằm, vẻ mặt nghiêm túc nói với cô: "Bọn anh đã suy nghĩ kĩ rồi, nếu em thật lòng thật dạ thích bọn anh, thích đến mức nếu không ở cùng một chỗ với bất kỳ ai thì sẽ đi tìm chết, có lẽ chúng ta có thể thử xem."

Kiều Sở Sở: "?"