Chương 41: Có phải Bùi Du Xuyên đến giai đoạn phản nghịch không

Bảy năm trước đuổi cô đi vì xuất phát từ lạnh lòng với cô.

Hiện giờ anh sẽ không buông tay nữa.

Đương nhiên anh cũng không thể tha thứ cho cô ngay lập tức, bởi vì khúc mắc này, mối hận này đã ở đây nhiều năm.

Để cô ở bên cạnh, là tự cứu, cũng là thấu hiểu nhau một lần nữa.

Bùi Uyên bóp chặt hổ khẩu, không nhanh không chậm nói: "Anh thích sự thẳng thắn của em, nhưng anh không thích sự trốn tránh của em, em đã nói anh là mẹ, vậy mời "con gái" là em đối xử với anh giống như đối xử với mẹ."

Kiều Sở Sở thừ người ra: "Nhưng em không biết đối xử với mẹ như thế nào?"

Bùi Uyên đắp nặn một nụ cười thiện ý, khẽ giơ tay xoa nhẹ đầu cô: ""Người mẹ" là anh không yêu cầu nhiều lắm, chỉ cần em nghe lời, hiểu không?"

Kiều Sở Sở: "..."

Đáy mắt Bùi Uyên hiện ra nét sắc lạnh: "Hiểu không?"

Kiều Sở Sở ngừng hô hấp, liên tục gật đầu: "Hiểu rồi."

Nụ cười Bùi Uyên không chạm đáy mắt, nhẹ nhàng vỗ đầu của cô: "Nghe lời, ngoan ngoãn chờ với anh hai em, các anh trai đi tiệc rượu rồi."

Kiều Sở Sở lúng ta lúng túng nhìn về phía anh hai Bùi Triệt.

Bùi Triệt ngồi trên sô pha, vắt chéo hai chân, nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng.

Kiều Sở Sở cảm giác hít thở khó khăn, vội vàng quay đầu đi.

Đám người Bùi Uyên lần lượt đi qua trước mặt cô.

Bùi Du Xuyên chắn trước mặt cô khıêυ khí©h cô: "Tiểu bát chào tạm biệt anh trai nào."

Cô lập tức trở mặt vô cùng khinh bỉ nhìn anh ấy.

Bùi Du Xuyên xoa nắn mặt của cô, ngoài cười nhưng trong không cười: "Chào, tạm, biệt anh trai!"

Kiều Sở Sở phát âm không rõ ràng: "... Ào ạm iệt."

Bùi Du Xuyên buông tay ra, vừa lòng rời đi.

Kiểu Sở Sở xoa bóp gương mặt bị vần vò đau.

[Có phải Bùi Du Xuyên đến giai đoạn phản nghịch không, lại bắt đầu trêu chọc mình.]

Bùi Du Xuyên cười vẫy tay về phía cô, xoay người rời đi, biến mất ở trước mặt cô.

Trong phòng khách chỉ còn có cô và Bùi Triệt.

So sánh với ồn ào ban nãy, hiện tại có vẻ vô cùng im ắng.

Cô cảm giác chứng bệnh xấu hổ của bản thân lại tái phát.

Trong các anh em, Bùi Triệt là người ít nói kiệm lời nhất.

Lúc trước cô ở cùng một chỗ với anh hai sẽ không cảm thấy xấu hổ.

Nhưng bởi vì cô đã trải qua rất nhiều chuyện ngu dại như vậy, cho nên ở cùng một chỗ với thằng cha ít nói kiệm lời như anh hai, cô cảm thấy không khí cũng có phần nặng nề.

Kiều Sở Sở nhìn trong sân không còn một bóng người, lúng túng nói: "Ờ... anh hai."

Bùi Triệt nhìn điện thoại, hoàn toàn không phản ứng cô.

Cô cào đầu: "Em nghĩ hẳn là anh cũng không sẵn lòng ở cùng một chỗ với em, nội dung họp vừa rồi... em cảm thấy chúng ta cần suy nghĩ lại một lần nữa, vậy nên em đi trước đây."

[Dù gì ngôi nhà này sớm đã không còn một chỗ nhỏ bé cho mình.]

Ngón cái đang lướt điện thoại của Bùi Triệt dừng lại: "Đứng lại."

Kiều Sở Sở dừng chân, mê man quay đầu lại.

Bùi Triệt ngồi trên sô pha, đôi chân thon dài đan vào nhau, con ngươi giống như đáy vực sâu không thấy đáy: "Quay về phòng của em đi."

Kiều Sở Sở kinh ngạc, xấu hổ cười cười: "Ừm... không cần đâu... anh hai, em biết tất cả các anh không thích em lắm, em cũng biết em gây ra rất nhiều chuyện lỗi lầm, em cho rằng chúng ta cần phải duy trì khoảng cách an toàn nhất định…"

"Quay về, phòng, của em." Bùi Triệt cất điện thoại, dứt khoát ngoắc tay ra lệnh cho cô.

Kiều Sở Sở nhíu mày, cảm giác không đúng lắm.

Bởi vì ánh mắt Bùi Triệt nhìn cô rất nguy hiểm.