Chương 42: Sợ

Nhưng cô vẫn tranh thủ nói: "Anh hai, em biết vừa nãy em dọa các anh rồi, em có thể cam đoan với anh em sẽ không bao giờ... tác oai tác quái nữa! Bây giờ em thật sự không thể ở trong ngôi nhà này, em không muốn ở đây, em cảm thấy sống chung với các anh rất kỳ lạ, có thể sẽ dính líu đến sự riêng tư và nhiều thứ khác của các anh."

Gương mặt của Bùi Triệt sầm xuống ngay.

Kiều Sở Sở nhanh chóng nhượng bộ: "Em lên lầu ngay đây."

Bùi Triệt cất điện thoại, khuôn mặt không hề thay đổi theo sát ngay sau cô.

Kiều Sở Sở quay đầu liếc nhìn anh ấy một cái, cảm giác sởn tóc gáy, bước đi nhanh hơn.

Bùi Triệt bình tĩnh đi sau cô.

Ngoại trừ khuôn mặt tuấn tú bạc tình kia của anh ấy, hành vi của anh ấy giống như âm hồn biếи ŧɦái.

Trong lòng bàn tay Kiều Sở Sở chảy mồ hôi, không biết anh ấy muốn làm gì.

Thậm chí khi cô bước lên cầu thang còn bị vấp, suýt nữa ngã sấp xuống, lại sợ hãi quay đầu lại.

Ánh đèn của phòng khách hơi hất đến hành lang, Bùi Triệt đứng giữa điểm giao sáng tối, đang ngửa đầu liếc nhìn cô.

Nỗi sợ hãi của cô càng lớn, thất tha thất thểu chạy vào căn phòng của bản thân, không hề do dự khóa cửa!

Bùi Triệt đút tay vào túi, trên cổ tay anh ấy có một vết sẹo vô cùng rõ ràng được tay áo che đậy, anh ấy không nhanh không chậm bước lên cầu thang.

Kiều Sở Sở nghe thấy tiếng bước chân của anh ấy, lòng bàn tay chảy ra mồ hôi lạnh.

Cô sợ anh hai.

Bùi Triệt là hình tượng nhân vật nam chính trời sinh.

Lạnh lùng, ít nói, tỉ lệ cơ thể hoàn mỹ.

Anh ấy là người đàn ông có thể dùng xinh đẹp để hình dung, thanh tú giống con gái, mắt phượng vừa hẹp vừa dài giống như mèo, làn da vô cùng trắng bệch, vậy nên nốt ruồi lệ chí dưới đuôi mắt của anh trông rất rõ ràng, dáng môi kim cương, khóe miệng hơi cong lên.

Rõ ràng có đôi môi mỉm cười như vậy, khi không lộ biểu cảm gì lại làm cho người ta thấy sởn tóc gáy.

Bình thường làm việc cẩn thận tỉ mỉ, tàn khốc bình tĩnh, sấm rền gió cuốn.

Dẫu sao cô vẫn cảm nhận được, dưới vẻ bình tĩnh của anh hai ẩn giấu điên cuồng cố chấp.

Bùi Triệt từng là bác sĩ khoa Ngoại Tim mạch, năng lực làm việc vô cùng ưu tú, nhưng nghe nói trong hai năm nay không biết vì nguyên nhân gì mà không làm giải phẫu nữa, chỉ đầu tư chữa bệnh.

Sở dĩ cô nhận thấy sự đáng sợ của anh hai là bởi vì thời điểm hai người vẫn chưa cãi nhau, cô từng hỏi vì sao anh ấy lại làm bác sĩ.

Lúc đó Bùi Triệt vẫn là một thiếu niên, anh ấy nhìn cô bằng ánh mắt bình tĩnh.

"Anh thích trái tim, bởi vì trái tim khống chế sống chết của một người, anh có thể tận mắt chứng kiến nội tạng một lòng vì tồn tại mà giãy giụa đập nhanh, anh có thể cứu giúp nó, cũng có thể hủy hoại nó."

Nói là nói như vậy, nhưng Bùi Triệt chưa từng thất bại bao giờ, anh ấy đứng vững gót chân, bước lêи đỉиɦ cao, trở thành bác sĩ tinh anh mà người nhà người bệnh tranh giành.

Nhiều năm như vậy, cô vẫn nhớ kỹ như in khi nghe được câu trả lời kia, cả người cô đã sởn gai ốc.

Đột nhiên, tay nắm cửa phòng cô bị bẻ xoay nửa vòng.

Kiều Sở Sở hoảng sợ nhìn về phía cửa.

Người đàn ông ngoài cửa thử hai lần, không mở được.

Kiều Sở Sở cảm thấy khó thở, cắn môi dưới, không hé răng.

Chẳng bao lâu sau, ngoài cửa yên ắng.

Cô thở phào nhẹ nhõm.

Ngoài cửa lại vang lên tiếng chìa khóa va chạm nhau.

Lỗ khóa vặn vẹo.

"Cạch!" Tiếng mở khóa vang lên.

Cửa từ từ bị đẩy ra.

Kiều Sở Sở hoảng sợ lùi vài bước về phía sau!

Vẻ mặt Bùi Triệt như thường bước đến: "Có phải em đã quên cửa của em không thể khóa trái không."

Anh ấy vừa nói xong vừa bình tĩnh cất chìa khóa đi.

Kiều Sở Sở để ý thấy một chi tiết.