Chương 47: Anh còn nghĩ hai đứa không biết chứ

Hai giờ đêm, các anh em khác đi xã giao xong đã quay về nhà.

Cửa phòng Kiều Sở Sở lặng lẽ bị người đẩy ra.

Trong không khí tràn ngập mùi dầu gội của cô, át đi hương thơm lạnh lẽo thoang thoảng trong phòng Bùi Triệt.

Bùi Triệt đi đầu bước vào trong, đi tới bên cạnh giường.

Ánh trăng mỏng manh ngoài cửa sổ len lỏi vào, phủ xuống người cô gái đang nằm trên giường.

Anh ấy gọi: "Kiều Sở Sở."

Kiều Sở Sở thở đều từng nhịp, ngủ say sưa như heo con.

Bùi Triệt nhìn về phía cửa phòng, nhẹ giọng nói: "Vào đi, em ấy ngủ rồi."

Đám người ngoài cửa nối đuôi nhau bước vào, đứng vây quanh Kiều Sở Sở.

Kiều Sở Sở ngủ rất ngoan, hai tay đặt ngay ngắn trên chăn.

Bùi Du Xuyên nhìn đến xuất thần, nhỏ giọng nói: "Em còn nhớ rõ trước đây em rất thích ngồi nhìn em ấy ngủ, bởi vì khi ngủ em ấy hệt như một thiên sứ nhỏ vậy."

"Yên tĩnh, không tranh cãi ầm ĩ, lông mi thật dài, miệng thì nhỏ xíu xiu."

Bùi Du Xuyên nhìn xuyên qua Kiều Sở Sở, thấy được nhóc con lúc còn bé xíu, khóe miệng không nhịn được cong lên, hoài niệm nói: "Trước đây em ấy chính là Sweetheart của em."

Lão thất Bùi Bất Tiện cau mày: "Anh đang nói nhảm cái gì thế, Kiều Sở Sở lúc còn nhỏ rõ ràng là Sweetheart của em."

Bùi Du Xuyên khó chịu: "Của anh."

Bùi Bất Tiện hạ giọng: "Của em."

"Tranh cãi cái gì vậy?" Bùi Triệt không cảm xúc đề nghị nói: "Em ấy đang nằm ở đây này, hay là hai người đánh thức em ấy dậy rồi hỏi xem em ấy khi còn nhỏ là Sweetheart của ai đi."

Bùi Du Xuyên kinh ngạc: "Như thế không phải em ấy sẽ biết là chúng ta lén vào à?"

"Ra là hai đứa còn biết là mình lén vào." Bùi Triệt mặt than kinh ngạc: "Anh còn nghĩ hai đứa không biết chứ."

Bùi Du Xuyên: "..."

Bùi Bất Tiện: "..."

Anh cả Bùi Uyên vươn tay chỉnh lại góc chăn cho Kiều Sở Sở: "Các em nói xem, nếu dựa theo nội dung trong tiểu thuyết, con bé bây giờ đã chết rồi, chúng ta đây là đang làm gì?"

Bọn họ nghĩ đến diễn biến kia, mũi cũng đau xót, không ai lên tiếng nói gì nữa.

Bùi Bất Tiện giơ tay lên: "Em biết chúng ta làm gì."

Mọi người nhìn về phía anh ấy.

Anh ấy bình tĩnh nói: "Chúng ta vẫn vây xung quanh em ấy, khác ở chỗ một bên còn thở, một bên không. Một bên mặc áo ngủ, một bên mặc áo liệm."

Bùi Uyên: "..."

Các anh trai khác: "..."

Bùi Bất Tiện thả tay xuống, nghi hoặc hỏi: "Em nói không đúng sao?"

Bùi Uyên không nhìn anh ấy: "Bây giờ tình hình đã phát triển đến nước này, anh tin rằng đây là do trời cao an bài, từ hôm nay trở đi, chúng ta sẽ một lần nữa ở bên cạnh em ấy."

Mọi người nhìn về phía Kiều Sở Sở.

Bùi Du Xuyên cười rộ lên, ánh mắt cũng trở nên lạnh lẽo: "Mặc dù Kiều Sở Sở có hơi biếи ŧɦái, nhưng em tình nguyện cho em ấy một cơ hội."

Anh ấy nhìn chằm chằm dung nhan khi ngủ của Kiều Sở Sở: "Mong là em ấy sẽ không làm chúng ta thất vọng lần nữa."

Bùi Bất Tiện: "Em ấy làm gì sẽ khiến anh thất vọng?"

Bùi Du Xuyên trừng anh ấy: "Đương nhiên là không biết giới hạn, luôn dính lấy chúng ta, ở sau lưng lén quan tâm chúng ta, hiểu hết tất cả về chúng ta, hành động như một tên biếи ŧɦái bị bệnh kiều chứ gì nữa."

Bùi Bất Tiện nghiêng đầu: "Chúng ta hai giờ sáng lẻn vào phòng em ấy, đứng vây quanh giường em ấy, anh không thấy như thế này càng biếи ŧɦái hơn à?"

Bùi Uyên: "..."

Bùi Triệt: "..."

Bùi Du Xuyên: "..."

Bùi Phong Lộng: "..."

Bùi Mộc: "..."

Bùi Từ: "..."

Sáu người đàn ông chạy ra khỏi phòng nhanh như chớp.