Chương 8.1

Chương 8: Chuyện lớn của trùng tộc

Tất cả mọi loài trong thiên hà đều biết rằng con người là một chủng tộc rất cần sự riêng tư.

Không giống như họ nhà chó và mèo, việc chạm vào chúng khi chúng đang ngủ cũng không thành vấn đề, bởi vì nhiều chủng tộc đã từng là thú cưng trong thời kỳ nguyên thủy nhất của chúng.

Mặc dù các trùng tộc rất thích cậu, họ cũng muốn chạm vào cậu, nhưng họ không coi cậu là thú cưng, thậm chí họ còn cho rằng việc để bản thân mình thành thú cưng của cậu là điều có thể chấp nhận được.

Lúc này, liệu loài người rất cần sự riêng tư có phải hay không sẽ rất tức giận nếu phát hiện bản thân đang bị nhìn trộm không?

Úc Thanh chưa kịp nói gì thì Túc Dung đã bỏ quần áo trên tay xuống và đi về phía ổ rơm nhỏ của mình bằng bốn cái chân ngắn ngủn.

Hai tấm thảm rơm ở hai bên vách hang, chiếc nhỏ nhỏ tròn tròn là của Túc Dung.

Túc Dung trèo lên ổ rơm nhỏ của mình, cuộn tròn như quả bóng và căng chặt đôi tai nhỏ, giả vờ rằng cậu ở ở nơi ranh giới này đang ngủ ngon và không bao giờ gặp người nữa.

Một lúc lâu sau, Túc Dung không nghe thấy động tĩnh gì, tai giật giật, hắn đã mấy phút không được gặp người đó rồi, thật sự quá lâu quá lâu rồi.

Cục lông tròn lăn nửa vòng rồi quay mặt về phía Úc Thanh, đôi mắt xanh xám hơi mở to.

Người đối diện dùng một tay đỡ nửa thân trên, mái tóc dài buông xõa, ánh trăng từ ngoài cửa hang xuyên vào đổ xuống, giống như thần mặt trăng rơi xuống trần gian, không bị nhiễm bụi giữa các vì sao.

Điều quan trọng hơn là bàn tay xinh đẹp đó đưa ra cho bạn và yêu cầu bạn đến với anh ấy.

Ai có thể chịu đựng được điều này chứ?

Nửa đêm, các trùng tộc hưng phấn muốn gào thét, Túc Dung cảm thấy choáng váng, nặng nề bước đến bên cạnh người đó, ngơ ngác nhìn.

Úc Thanh cúi xuống và ôm linh thú nhỏ vào lòng.

Đêm xuân còn hơi se lạnh, nửa đêm gió không êm dịu như ban ngày, Úc Thanh nằm trên chiếu rơm mềm mại, nghe tiếng gió rít qua kẽ răng qua rừng cây trên sườn núi và tiếng gầm gừ phát ra từ cổ họng của linh thú nhỏ đang được ôm vào trong lòng.

Cảm giác ớn lạnh trong cơ thể cậu dần dần tiêu tan, cậu nhắm mắt lại, tiếng gió xa dần, và tiếng gầm gừ càng gần hơn.

Trước đây khi cậu vẫn còn linh lực thì không có cảm giác lạnh lẽo, nhưng khi không có linh lực, trong cơ thể cậu luôn có từng luồng hàn ý thấm vào, bây giờ đã bị lò sưởi nhỏ trong tay xua tan.

Ngón tay vuốt ve tấm lưng lông xù, cảm giác như có một chút mặt trời nép mình trong lòng, Úc Thanh yêu cái cảm giác ấm áp này.

Úc Thanh ôm lò sưởi nhỏ ấm áp thoải mái chìm vào giấc ngủ.

Hiện tại cậu không chỉ sợ lạnh mà còn dễ mệt mỏi, có một trùng tộc ấm áp bên cạnh, khiến cậu ngủ đặc biệt ngọt ngào thoải mái.

Nhưng Túc Dung không ngủ được, hắn cảm thấy cả đêm đều không thể ngủ được.

Đến bây giờ đầu hắn vẫn còn mơ hồ, hoàn toàn bị khí tức của người này bao bọc, ngay trên chóp mũi, hay trên từng sợi tóc.

Giống như đang ở giữa không trung, trên những đám mây, bồng bềnh phiêu đãng.

Những trùng tộc khác cũng không khá hơn là mấy, chúng đều nheo mắt, say sưa, chỉ cần nhắm mắt lại là có thể duỗi thẳng chân tay, xòe đuôi ra, trở về khoảng thời gian ổn định và thoải mái nhất trong cuộc đời, khi họ còn là những quả trứng, và họ chỉ muốn ngủ yên như vậy.

Tuy nhiên, họ không nỡ ngủ.

Họ không muốn ngủ dù chỉ một giây.

Bây giờ đã hơn mười hai giờ tối, các trùng tộc có người nhà trong phòng đã trở về nhà, một số trùng tộc độc thân vẫn ở trong căn phòng tồi tàn này vì không muốn bỏ lỡ bất kỳ giây phút nào.

Khi các trùng tộc trở về nhà, đôi mắt của họ không bao giờ rời khỏi quang não, dù đã nửa đêm, khiến các thành viên trong gia đình họ rất không hiểu nổi.

Các bậc cha mẹ mắng mỏ chạy tới muốn đập nát đầu lũ nhóc nhưng cuối cùng chính họ lại cùng con mình say sưa với quang não cho đến tận bình minh.

Những học sinh đi học bên ngoài cả ngày rồi đi ca hát gần như suốt đêm quay lại và thấy người bạn cùng phòng vốn đi ngủ sớm và dậy sớm lại đang chăm chú nhìn vào quang não, với những bong bóng màu hồng gần như xuất hiện trên đỉnh đầu họ.

Có mấy người đi tới xem một lúc, tức giận đến suýt đập nát đầu tên trùng tộc dưỡng sinh: “Tên trùng tộc xấu xa này không nói cho chúng tôi! A a a! Tao muốn biến mày thành tang thi! Bố mày đã bỏ lỡ bao nhiêu trăm triệu rồi?"

Trùng tộc dưỡng sinh cười khúc khích: "Chắc vài trăm?"

Một cô gái xinh đẹp đang đi công tác ở hành tinh thủ đô của Đế chế một cuộc gọi video cho bạn trai hành tinh Phù Nhĩ, người bạn trai nhiệt tình ngày xưa giờ chỉ nói "Ừ" Hmm", "Ồ", "Được".

Sau khi cô gái hỏi bạn trai đang làm gì, cô ấy im lặng một lúc lâu.

Nửa tiếng sau, trùng tộc mới nhớ tới bạn gái mình, hắn nhắn tin với bạn gái và tất cả những gì nhận được chỉ là “Ừ”, câu dài duy nhất là: “Chia tay đi. Tôi mới phát hiện ra xu hướng tình yêu của mình là con người, không phải trùng tộc."

"...?"



Chỉ qua một đêm, hành tinh Phù Nhĩ gần như thất thủ hoàn toàn, các hành tinh khác một truyền mười, mười truyền trăm, cũng dần dần bắt đầu chú ý đến người mà họ không thể từ chối này.

Trong hai ngày tiếp theo, Úc Thanh muốn xây một ngôi nhà, nhưng ngay cả việc xây một ngôi nhà bằng gỗ cũng cần nhiều thứ hơn chỉ là gỗ, Úc Thanh, người chưa từng làm việc đó trước đây, không thể xây nó trong một hoặc hai ngày nên cậu đã quyết định điều tốt nhất tiếp theo và lên kế hoạch cải tạo lại hang động để ở tạm.

Không ngờ người góp công nhiều nhất vào chuyện này lại chính là tiểu linh thú.

Khi Úc Thanh đang tìm rìu để chặt cây, linh thú nhỏ đã duỗi móng vuốt và chặt đứt cái cây to hơn nó hai vòng tròn.

Úc Thanh ngạc nhiên giơ bàn chân trước lên, những chiếc móng sắc nhọn rút lại ngay khi Úc Thanh chạm vào chúng, chỉ để lại những đệm thịt nhỏ.

"Thật sự là kinh người." Không có linh lực, loại dị năng đó không thể sử dụng được, chỉ bằng thân xác, nó đã có thể đốn ngã một cái cây thô như vậy, ngay cả ở chỗ của Úc Thanh, nó cũng được coi là một linh thú nhỏ rất lợi hại.