Chương 1

Phùng Nghi dựa vào thành của bể bơi vô cực rồi ngắm biển, mơ hồ suy nghĩ lại nhớ đến Thẩm Hành.

Đây cũng không phải là lần đầu tiên cô đến Maldives, đoạn thời gian cô đi du học cùng với Thẩm Hành, anh ta đã đưa cô đi rất nhiều nơi, để cô không cảm thấy cô đơn khi ở nơi xứ lạ, đồng thời cũng có thể trải qua thế giới hai người để bồi dưỡng tình cảm.

Khi đó cô vẫn còn là một con chim sẻ xám xịt nhỏ bé không ai để ý, đối mặt với Thẩm Hành và cuộc sống giàu sang mà anh ta mang đến, cô cảm thấy rất bức bối và lạ lẫm, nhưng anh ta lại quá ôn nhu, luôn dẫn cô đến những quán ăn nội địa, một bữa ăn đủ cho cô ăn ở căn tin trường đại học trong hai tháng, khi cô còn chưa biết dùng dụng cụ ăn uống như thế nào thì anh ta sẽ kiên nhẫn lột vỏ đồ ăn cho cô.

Thấy cô ngại ngùng, lại lôi kéo cô muốn hôn hôn, nói là thù lao, hai người lôi lôi kéo kéo náo loạn trong phòng hồi lâu, khi cô đi ra ngoài cũng không dám nhìn vào mặt người phục vụ, không biết khi người đó đứng chờ mở cửa đã nghe được những gì.

Bây giờ nhớ tới thì thấy thật là buồn cười, đến mức khiến người ta muốn rơi lệ.

Lần này cô và Lục Cảnh không đến cùng một hòn đảo, nhưng trời xanh biển xanh cũng không có gì khác biệt, giống như không có đối phương thì bọn họ vẫn có thể sống rất tốt.

Sau khi Lục Cảnh nói chuyện điện thoại xong thì quay về ôm lấy cô từ phía sau hỏi cô có muốn đi lặn hay không, cô lắc đầu, cô cũng không thích nước, lần trước khi đến Maldives vì không muốn Thẩm Hành thất vọng nên cô đã lặn xuống cùng anh ta, các sinh vật đủ loại màu sắc rực rỡ dưới đáy biển khiến cô chấn động, nhưng cô sợ hãi nhiều hơn, lúc cô không chú ý đã bị một con cá cắn, ngay lập tức sự đau đớn kéo đến sau đó là cảm giác tê mỏi, cô sợ đến mức khóc to lên suýt chút nữa là bị sặc nước.

Thẩm Hành cũng bị dọa sợ, giữ chặt cô không cho cô giãy giụa lung tung, rồi bảo nhân viên công tác bên cạnh nhanh chóng đỡ người lên, cuối cùng làm to chuyện đến mức gọi tất cả nhân viên của sở y tế ở trên đảo đến.

Sau khi vệ sinh rồi băng bó, thật ra thì cũng không có gì nghiêm trọng, Thẩm Hành vẫn luôn áy náy nên mấy ngày nay vẫn luôn bảo vệ cô, nhìn cô nằm đến nhàm chán, vào buổi chiều nắng đẹp anh ta sẽ ôm cô đang bị què một chân cùng nhau phơi nắng ngắm biển.

Rốt cuộc là cô đã sớm đồng ý ra ngoài chơi, cô không muốn tỏ ra quá vô tâm, vì thế đã hẹn Lục Cảnh cùng nhau đạp xe dạo quanh hòn đảo nhỏ vào lúc chạng vạng tối.

Đương nhiên Lục Cảnh cảm thấy vui vẻ, mấy ngày nay anh ấy luôn cảm thấy Phùng Nghi có chút lãnh đạm và thất thần, nhưng anh ấy cũng không biết là anh ấy đã sai ở chỗ nào, cho nên nhân lúc cô đang được nghỉ phép đã rủ cô trải qua thế giới hai người.

Bọn họ chậm rãi đạp xe từ khi mặt trời lặn dần về phía tây đến khi màn đêm buông xuống, khi Phùng Nghi mệt mỏi, hai người tùy tiện tìm một góc an tĩnh rồi ngồi xuống.

Bọn họ ngồi dựa vào nhau một lúc lâu mà không ai nói chuyện, Lục Cảnh mới hỏi một câu.

“Có phải em không thích bãi biển hay không?”

Phùng Nghi lắc đầu, không biết là nhớ tới cái gì, nghiêm túc mà nhìn bầu trời đêm trăng sáng sao nói:“Hai người có thể yên bình ngốc nghếch ngồi bên cạnh nhau, ngắm nhìn ánh trăng, mặc kệ ở đâu cũng đều sẽ rất vui vẻ.”

Lục Cảnh sửng sốt một chút, Phùng Nghi là người rất ít khi có cảm xúc bi thương, u sầu, có thể nói là hình như anh ấy chưa bao giờ nhìn thấy, đối với anh ấy coi như là không kiềm chế được mà phát tiết. Câu này giống như là tiếng thở dài khiến trong lòng Lục Cảnh nổi lên sự hoảng sợ không thể kiểm soát.

“Nghi Nghi, sau khi kết thúc chuyến đi này, cùng đến nhà anh nhìn xem, được không? Về sau chúng ta đi đâu cũng sẽ ở bên nhau.”

Phùng Nghi cười hai tiếng ngây ngô, nói: “Em đã thấy nhà anh rồi, ở thủ đô đúng không, tứ hợp viện cũng không khác biệt lắm, nhà anh với nhà những người khác có gì khác nhau sao?”

Khi đó, cô để mắt đến Lục Cảnh là vì cô đang cần một người đàn ông mới để lấp đầy những góc khuất cô đơn sau khi mất đi Thẩm Hành.

Đúng lúc, Lục Cảnh đi cùng với cục trưởng cục thể thao tới câu lạc bộ khảo sát, phong thái khéo léo điềm đạm, cùng với nụ cười xa cách lãnh đạm khiến cô liếc mắt một cái đã nhìn trúng, chính là người này. Cho dù biết đây chính là nhóm lửa tự thiêu, nhưng Phùng Nghi vẫn muốn điên một lần như vậy.

Nhưng chẳng qua là phải lừa gạt Lục Cảnh mà thôi, cô không lớn mật như vậy dám múa rìu qua mắt thợ trước mặt cha mẹ của anh ấy, sắp đặt như vậy không phải là chuyện tốt.

Lục Cảnh giả vờ nghe không hiểu lời từ chối của cô, lại nói: “Nhà anh đúng là không có gì đặc biệt, vậy thì chúng ta đến nhà em trước cũng được, anh chưa từng được đi đến nơi đó, nghe nói là bên đó non nước hữu tình, có ruộng bậc thang trải dài, đều là phong cảnh rất đẹp.”

Cô trầm mặc một lúc, cười rộ lên: “Được thôi, đến lúc đó em dẫn anh đi leo núi, lên đến đỉnh có thể nhìn xuống, xung quanh đều là mây mù lượn lờ giống như là có thể bay đến thiên đường.”

Sau đó, bọn họ từ một hòn đảo nhỏ trên biển bay đến Bắc Phi để ngắm cát vàng, cô đặc biệt mua một bộ quần áo bằng vải mỏng đem đến đây, treo chuỗi hạt lên, gương mặt Đông Á trắng nõn xinh đẹp cùng với bộ quần áo như vậy liên tục va chạm với ánh mắt của nhiều người qua đường, đến khi Lục Cảnh không nhịn được nữa quay trở về khách sạn, anh ấy vội vàng giấu bộ quần áo này đi, nói với cô một cách mạnh mẽ rằng cô không được mặc bộ đồ đó nữa.

Cô có chút không vui vì bị một người nhỏ tuổi hơn mình dạy dỗ, nhưng cô cũng biết người dân ở đây không có thân thiện như vậy, trên đường quả thật có một vài ánh mắt vô lễ khiến cô không được tự nhiên, vì vậy cô ngầm đồng ý với hành vi của Lục Cảnh.

Để cô có thể quên đi chuyện này, cùng cùng khi hai người đến châu u, anh đã đưa cô đến đại lộ Champs Élysées để mua sắm.

Cô tự do tự tại mà liếʍ kem, quay đầu nhìn Lục Cảnh đang trầm mặc xách mấy túi đồ lớn cho cô ở phía sau, cảm khái nói: “Trước đây anh chính là có tính cách của một vị thiếu gia chỉ biết chờ đám người đến hầu hạ, miệng lại còn ngang bướng, hiện tại càng ngày sẽ càng chiếu cố cho anh, đều nói yêu đương chính là người trước trồng cây người sau hái quả…”

Lục Cảnh lãnh đạm nhìn cô: “Trừ em ra, anh chưa từng nghĩ đến mình sẽ hầu hạ cho người khác như thế này.”

Cô hơi giật mình, không hiểu sao lại cảm thấy chột dạ giống như một tra nữ, cô chuyển chủ đề lên người anh: “Em đang trong kỳ nghỉ nên không vội, còn anh, tại sao anh cũng có nhiều thời gian để chạy nhảy ở bên ngoài như vậy?”

“Anh đã sử dụng hết ngày nghỉ phép mùa đông, tiểu Trịnh sẽ gửi văn kiện cho anh, còn lại đều đang chồng chất chờ anh trở về xử lý.”

Cô như suy tư gì đó rồi gật gật đầu, ôm cánh tay anh lấy lòng rồi đưa kem đến bên miệng anh: “A Cảnh vất vả rồi.”

Thấy cây kem đã bị liếʍ thành hình dạng kỳ quái nên cô định rút nó về, nhưng Lục Cảnh rất nhanh tay, cắn một miếng, liếc xéo cô một cách cao ngạo mà hừ một tiếng.

Chỉ nhỏ hơn cô có một tuổi, tại sao lại ấu trĩ như vậy chứ!

Trong khoảng thời gian này đi chơi ở khắp mọi nơi, cô mệt đến nỗi mỗi ngày lúc quay về khách sạn thì lăn ra ngủ ngay lập tức, nhưng tâm trạng quả nhiên đã tốt hơn rất nhiều.

Lục Cảnh ôm cô từ phía sau, nhẹ nhàng cọ lên.

Cô đẩy cánh tay anh ra: “Em buồn ngủ quá.”

Lục Cảnh dứt khoát lật người đặt ở dưới thân, nhẹ giọng thì thào nói: “Mấy ngày nay em không để ý tới anh.”

Mục đích của việc đi du lịch với cô là “Cùng cô”, nhưng rõ ràng Phùng Nghi chỉ để ý đến việc đi du lịch.

Anh buồn bã vùi đầu vào cặp ngực thẳng đứng của cô, khiến Phùng Nghi không thể nhịn cười, anh làm chuyện lưu manh mà còn bắt chước dáng vẻ của đứa trẻ giận dỗi.

Cô nhắm hờ mắt xoa xoa cái đầu trước ngực mình, nhường anh một bước: “Anh nhanh lên, em muốn đi ngủ sớm một chút.”

Lục Cảnh không lên tiếng, chờ đến khi nhét toàn bộ dươиɠ ѵậŧ nóng hổi vào trong cơ thể cô rồi mới nói: “Có chút khó khăn.”

Lục Cảnh trẻ tuổi, dươиɠ ѵậŧ màu hồng, trước đây cô không ít lần lấy tay nghịch, thường xuyên khiến mặt anh đỏ bừng, mím môi không muốn nói chuyện, tuy nhiên du͙© vọиɠ khó nhịn mà thẳng lưng cọ xát vào lòng bàn tay cô.

Mặc dù có thể nhìn thấy rõ ngày thường Lục Cảnh rất thích lên giường với cô, nhưng khi anh ấy chủ động đều giống nhau sẽ không đùa bỡn quá nhiều, cũng sẽ không nói lời cợt nhả, cố gắng làm cho cô thoải mái trước rồi mới có thể bắt đầu thả lỏng, thời điểm cô cố tình dụ dỗ hoặc sắp phải xa nhau một khoảng thời gian mới có thể khiến anh tương đối vội vàng lỗ mãng.

Phùng Nghi vẫn luôn muốn nói với anh thật ra khi ở trên giường anh không cần phải lịch sự như vậy, cây côn ŧᏂịŧ phía dưới của anh sinh ra tốt như vậy, nên dùng để hung hăng mà trừng phạt tiểu huyệt của cô.

Thời điểm cô đang học cấp ba và không có bạn trai lại muốn đến trằn trọc, tự nhéo mình rồi tưởng tượng dâʍ đãиɠ có thể có một người đàn ông bước vào cưỡиɠ ɧϊếp cô, tát cô, đánh vào mông cô, vừa cắm vừa mắng cô là con điếm hư hỏng, giống như đang đùa bỡn với một con búp bê tìиɧ ɖu͙© rót tϊиɧ ɖϊ©h͙ dơ bẩn vào trong cơ thể của cô.

Cô không nói với hai người bạn trai của mình về những tưởng tượng dâʍ đãиɠ này, Lục Cảnh không tiếp xúc nhiều với các cô gái, tính cách lại không dễ dàng cởi mở, nếu cô không chủ động muốn thì anh cũng sẽ không làm gì quá đáng, giống như là sợ “Đường đột” đối với cô. Có một lần cô sướиɠ đến cao trào, chân vòng eo anh ân ân a a kêu sâu quá, khó chịu, muốn chết, từ bỏ, Lục Cảnh cho rằng cô khó chịu thật, nên đã rút cây côn ŧᏂịŧ đã căng cứng giống như là cái chày sắt khỏi tiểu huyệt ướt đẫm của cô, bộ dạng ngốc nghếch đó thật khiến cô tức chết mà.

Kỹ thuật của Thẩm Hành tiến bộ rất nhanh, anh ta hiểu biết rõ điểm sướиɠ của cô mà cắm cô, có mấy lần anh ta không thể kiểm soát được du͙© vọиɠ của mình khiến mắt đỏ cả lên rồi tát vào ngực cô, quả thực cô đã rất sướиɠ phun như lũ lụt, cao trào đến mức nước mắt và nước miếng dính đầy mặt, anh ta mơ hồ đã biết cô muốn cái gì, thay vì nói rõ ràng với cô, anh ta đã mua rất nhiều đạo cụ mà cho đến bây giờ nhìn lại cô vẫn sẽ sợ hãi và thèm muốn.