Chương 37: PN

Chương 37: Song song ngoại truyện vườn trường(Một)

Phùng Nghi nghe thấy bạn cùng bàn của mình nói gần đây trường học đảm nhận cuộc thi Olympic Toán thì mếu máo.

“Liên quan gì đến kỳ thi toán học ba năm mười của chúng ta? Đến lúc đó nhiều người hỗn tạp đến như vậy lại bị yêu cầu mỗi ngày quét dọn nhà vệ sinh giả vờ giả vịt.”

Nhưng cô không nghĩ đến vậy mà bắt đầu từ hôm nay sẽ có rất nhiều phần kết.

Vận động ở khu bắc trường học đã bị bỏ hoang từ lâu, vẫn luôn nói có kế hoạch xây lại nhưng chưa thấy thực hiện, bình thường cũng không có mấy ai đi ngang qua, nhưng con đường cô tan học về nhà có thể nhìn thấy tình hình bên trong qua hàng rào sắt.

Hôm nay lúc cô đi qua bất ngờ nhìn thấy một cậu nam sinh đang chạy bộ trong đó, thoạt nhìn lớn gần bằng cô nhưng lại không mặc đồng phục trong trường.

Nam sinh cũng không phát hiện ra cô, vừa chớp mắt đã ngoặt qua bên khác.

Phùng Nghi nghiêng đầu suy nghĩ một chút, đi lên trước mấy bước tìm thấy một thấy một chỗ tầm nhìn tốt hơn nhìn trộm.

Nam sinh đã dừng lại, vặn vòi rửa tay ở bồn nước rửa mặt, nước và mồ hôi cùng chảy vào cổ áo theo gương mặt anh, bên dưới là l*иg ngực phập phồng nhanh chóng sau khi vận động.

Dĩ nhiên không dày rộng giống như đàn ông trưởng thành, nhưng có thể nhìn ra đủ sức sống thiếu niên.

Anh ngẩng đầu lau mặt, Phùng Nghi thấy rõ ngũ quan của anh. Cũng không phải soái ca làm người kinh ngạc, lại có khí chất học đệ lịch sự làm trái tim cô ngứa ngáy.

Quan trọng nhất là, anh mặc quần vận động màu xám rất bình thường, ở giữa phồng lên một cái lều lớn không bình thường, túi lớn hoàn toàn khác với gương mặt của anh.

Cô đứng ở tại chỗ nhìn một lúc, không lên tiếng lập tức rời đi.

Đêm đó Phùng Nghi lên mạng lướt tới lướt lui mới miễn cưỡng tìm được một bộ phim có nam chính gần giống, nhưng nhìn thế nào cũng cảm thấy anh ta phóng túng sa đọa, hoàn toàn không thể so sánh với khí chất tự nhiên của nam sính sáng nay, ngay cả dươиɠ ѵậŧ cũng không to như cô nghĩ, nhìn chỉ cảm thấy hạ hỏa.

Phùng Nghi dứt khoát lật điện thoại lại chỉ nghe tiếng, tưởng tượng là anh đang rêи ɾỉ, cô đang kêu, anh cởϊ qυầи lộ ra dươиɠ ѵậŧ lớn làm cô mơ màng không thôi làm cô ra tiếng nước xì xì.

Lúc cấp hai cô đã biết kẹp chăn, lên cấp ba không chỉ dùng tay mà còn từng mua trứng rung, nhưng chỗ đó quá hẹp, thử dùng ngón tay mấy lần cũng không thành công đi vào chỉ có thể dùng để rung hộŧ ɭε.

Hơn nữa thời gian trôi qua, tự an ủi chỉ làm cô càng ngày càng trống rỗng, nghĩ đến làʍ t̠ìиɦ kịch liệt thật sự, cơ thể chạm vào nhau sinh ra hormone sao có thể thay thế bằng tay.

Nhưng cô kén ăn, hiện thực chưa từng có đàn ông làm cô rung động, cũng biết bây giờ lén làm Eva thử trái cấm sẽ rất có hại, vì vậy cho dù nghĩ đến khó chịu cũng không thật sự hành động.

Cô dùng sức véo tiểu huyệt siết chặt ngón chân nghĩ đến rút lại lời nói lúc trước với bạn cùng bàn, ít nhất thi đấu cũng có thể làm cô thu hoạch được một đối tượng tìиɧ ɖu͙© ảo.

Ngày hôm sau Phùng Nghi vừa tan học đã chạy nhanh đến gần sân vận động, sau khi âm thầm quay nửa vòng sau bóng cây thì nhìn thấy bóng dáng kia.

Cô lấy điện thoại ra vuốt tóc, xác nhận bây giờ nhìn thấy chính là dáng vẻ của một nữ sinh cấp ba ngây thơ sau đó mở điện thoại ấn vào app từ ngữ tiếng Anh bắt đầu đưa tin, im lặng mấp máy môi đi vào bên trong.

Lục Cảnh nghe thấy tiếng bước chân có người đến thì dừng lại, sau mấy giây nhìn thấy cô Phùng Nghi mới giả vờ như phát hiện ra đối phương, giống như đang nghi ngờ tại sao ở đây lại có người.

Cô tháo tai nghe xuống, quan sát trên dưới một lúc dường như đang xác nhận xem đối phương có phải người xấu không mới mở miệng: “Cậu không phải học sinh trong trường chúng tôi đúng chứ? Cậu đến đây làm cái gì.”

Lục Cảnh lễ phép trả lời: “Tôi là học sinh đến đây tham gia mùa thi đấu mới, cảm thấy người ở đây thiếu phương tiện nên mới đến đây chạy bộ, làm phiền đến cậu sao?”

“Không có không có, chỉ là hơi ngạc nhiên, ở đây đã bị bỏ hoang rất lâu rồi thật sự không thể nào có người.”

Lục Cảnh nhìn cô sau khi nghe xong không nhịn được liếc nhìn anh mấy lần dáng vẻ muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nói gì đeo tai nghe lên tiếp tục vừa tiếp tục đọc thầm vừa đi sang bên khác.

Lục Cảnh để ý cô vẫn đang nhìn, nhưng cô không nói mình cũng không nên tùy tiện lên tiếng, thấy anh do dự một lúc định cầm đồ chạy lấy người.

Phùng Nghi thấy anh muốn rời đi tháo tai nghe xuống vội vàng đi đến trước mặt anh, trên mặt tràn đầy do dự và tò mò: “Cậu là tuyển thủ tham gia thi đấu, vậy có lẽ học toán rất giỏi đi? Tôi có thể xin cậu chỉ bảo một số vấn đề về toán học không?”

Lục Cảnh không rảnh tùy tiện chỉ dạy một người xa lạ, cô có giáo viên có bạn bè vậy tìm anh làm gì.

Phùng Nghi phát hiện anh toát ra ý từ chối vội vàng cầu cứu: “Tôi học toán không tốt lắm, lại thật sự không có hứng thú, giáo viên cũng nói môn này sẽ trở thành điểm yếu lúc thi đại học, cho nên thật sự rất tò mò người học giỏi như cậu tại sao lại nhìn nhận toán học như vậy lại giải đề thế nào, sẽ không mất nhiều thời gian của cậu, vì cuộc gặp gỡ của chúng ta là có duyên phận làm ơn làm ơn.”

Cô nói rất chân thành, tuy Lục Cảnh đã lấy được xuất học đại học không cần thi đại học áp lực, nhưng đối với một người bằng tuổi quyết tâm học hành từ chối thật sự là quá tàn nhẫn.

Vì thế anh im lặng một lúc lâu tìm được một lý do có thể xuất hiện ở chỗ này nên có hơi áy náy cho bản thân, vẫn lên tiếng: “Tôi ở đấy không được mấy ngày, càng không dạy được gì cho cậu, chỉ có thể nói cô có gì muốn hỏi tôi cũng sẽ cố gắng trả lời, đến lúc đó đến phòng học thứ ba dành riêng cho thi đấu là được.”

Cô kinh ngạc nhìn anh liên tục nói cảm ơn.

Rất nhanh, Lục Cảnh đã bắt đầu hối hận lúc mình nhất thời mềm lòng.

Anh thật sự không hiểu, bài thi anh viết xong cũng không cần giấy nháp tại sao lại có người chỉ thi được 50 điểm.

“Không phải đề này chỉ cần dùng công thức là có thể tính ra sao? Tại sao cậu lại để trống?”

Thật ra anh còn muốn nói cô dùng trái tim học sao, ngay cả tính toán cơ bản như vậy cũng không biết? Nhưng anh nghĩ lại năng lực học tập của con người có cao có thấp, nếu cô thật sự cố gắng lại không học được mà mình nói như vậy thật sự quá ngạo mạn làm tổn thương người ta, nên cứng rắn nhịn xuống.

Dường như cô bị vẻ mặt cạn lời của anh dọa sợ, giọng nói bé như muỗi: “Tôi biết công thức là gì, nhưng không viết ra được.”

Lục Cảnh dựa theo đề bài trên bài thi soạn ra một đề không khác lắm bảo cô viết lại theo mạch phân tích của giáo viên hôm nay xem.

Anh nhìn khoảng thời gian cô cũng có thể ra sai, chuyển hạng cũng không biết chuyển đến tinh cầu nào thì xoa giữa mày thở dài, bây giờ Phùng Nghi ở trong mắt anh giống như người bình thường đối mặt với một đứa trẻ dạy thế nào cũng không biết 2*3.

“Bỏ đi… Cậu chép lại công thức mấy lần đi, bao gồm cả các biến thức bổ sung trong hướng dẫn, đọc sách mấy trăm lần suy nghĩ tự hiện, cơ sở của cậu rất không vững, chỉ có thể bắt đầu từ bước này trước.”

Cô lúng túng gật đầu, hỏi anh: “Tôi có thể ở đây không?”

“Tùy cậu.”

Vừa nãy Phùng Nghi giả vờ nghe giảng tự nhiên ngồi cạnh anh, bây giờ chép sách cũng không đổi chỗ, cơ hội rất tốt nên suy nghĩ bước tiếp theo nên làm thế nào.

Vốn dĩ phòng học này là do trường họ dọn, Lục Cảnh nghĩ cô là học sinh ở đây ngồi ở đây là điều đương nhiên, lúc đồng ý chỉ nghĩ không gian lớn không nghĩ đến cô sẽ ngồi ở bên cạnh mình không di chuyển.

Nhìn dáng vẻ cô cắn đầu bút không nhớ được mấy chữ Lục Cảnh nghĩ thầm bỏ đi bỏ đi, một vị trí mà thôi.

Chỉ là ngồi bên cạnh khó tránh khỏi sẽ có tiếp xúc cơ thể, không cẩn thận cọ vào cánh tay anh, lúc cúi đầu nhặt bút đầu cô dựa vào đùi mình, còn có thể loáng thoáng ngửi được mùi sữa tắm trên người cô.

Lục Cảnh cho rằng mình ít tiếp xúc với nữ sinh nên mới có cảm giác không được tự nhiên như vậy, lúc đứng lên định ngồi ra xa dáng vẻ cô ngẩng đầu mê man nhìn mình làm anh càng không tự nhiên, có vẻ dường như mình chuyện bé xé ra to, vì thế làm như không có việc gì lại ngồi xuống.