Chương 11

----

Nói xong, Giang Minh Khải lấy điện thoại di động ra.

Khương Vận và Khâu Dương kinh hãi.

Khương Vận lắp bắp.

"Minh Khải, dù sao anh Khâu ca cũng là người đại diện của anh... Hay là thôi đi, bỏ qua đi?"

Liễu Minh Khiêm hừ lạnh một tiếng.

"Cô Khương thật sự rộng lượng, đây chính là cưỡиɠ ɠiαи!

Loại chuyện này cũng có thể bỏ qua? Minh Khải, mau báo cảnh sát!

Tội phạm cưỡиɠ ɠiαи cặn bã thế này làm sao có thể buông tha!

Trên điện thoại di động đã ấn hai con số 110, thấy Khương Vận không hề có ý định nói ra chân tướng, Khâu Dương thầm than không tốt, xông tới đoạt lấy điện thoại di động của Giang Minh Khải.

"Khương Vận, con tiện nhân này, thật sự mướn Giang Minh Khải báo cảnh sát bắt tôi sao?"

Khuôn mặt Khâu Dương vặn vẹo.

"Lúc cầu xin tôi, sao lại không nói là tôi ép buộc!"



"Tôi nói cho cô biết, trên xe bảo mẫu có camera ghi hành trình lái xe, cô đừng hòng vu oan cho tôi!"

"Vì tiền, Khâu Dương có thể giúp Khương Vận gánh tội.

Nhưng Khâu Dương cũng không muốn vào đồn cảnh sát."

"Anh đừng nói bậy! Tôi với anh không có gì hết! "

Khương Vận luống cuống, vội vàng kéo ống tay áo Giang Minh Khải muốn được anh ta đồng cảm.

Nhưng Giang Minh Khải lại lành lạnh nói.

"Cô đã không thừa nhận vậy thì tôi đi kiểm tra camera trong xe."

Khương Vận nín thở.

Chỉ cần kiểm tra camera hành trình, tất cả sự thật sẽ được phơi bày.

Không thể nói là "Ép buộc" được nữa.

Khương Vận khóc bù lu bù loa xông lên ôm chặt Giang Minh Khải.

"Minh Khải... Em thật sự bị ma ám, đều là bởi vì nhìn thấy scandal giữa canh và Lâm Trà nên em mới đột nhiên choáng váng, anh tha thứ cho em một lần, tha thứ cho em một lần được không?"

Lâm Trà:???

Đột nhiên bị réo tên, Lâm Trà không hiểu chuyện gì.



[Tại sao phải kéo tôi ra làm đệm lưng nha! Tôi cũng không muốn tham dự vào tình yêu tay ba của hai người!]

[Huống hồ, đừng tưởng rằng tôi không biết mỗi lần Giang Minh Khải đi quay phim hai ngươi đều ở trên xe bảo mẫu làm mấy động tác khó miêu tả đó!]

Mặt Giang Minh Khải càng xanh hơn.

Chiếc xe bảo mẫu này rất hợp thời trang, lúc mua về Giang Minh Khải rất thích, bây giờ nhìn thế nào cũng không vừa mắt.

Mặc dù bên trong xe vẫn mở điều hòa khử mùi nhưng Giang Minh Khải lại cảm giác có một mùi ghê tởm không thể tả nổi quanh quẩn bên trong.

Anh ta hít sâu, dùng sức kéo tay Khương Vận ra.

"Khương Vận, đủ rồi, từ lúc cô nɠɵạı ŧìиɧ thì chuyện giữa chúng ta đã kết thúc!"

Khương Vận nhất thời không đứng vững, ngồi sụp xuống đất.

Lúc trước dù cố tình gây sự như thế nào, Giang Minh Khải đều có thể tha thứ cho cô.

Nhưng lần này không được rồi.

Khương Vận đảo mắt nhìn quanh, thấy chết không sờn cắn răng.

"Giang Minh Khải, anh thật sự muốn chia tay với em? Vậy con của chúng ta thế nào? Anh không cần em, con của chúng ta phải làm sao!"

Liễu Minh Khiêm và Trần Tiện Tri:!!!