Chương 32

----

Cuối cùng, Trần Tiện Tri vẫn là người hòa giải, đẩy tám con cá cho Liễu Linh Nhi, hai bên đã hòa nhau.

Trở lại phòng nghỉ, Lâm Trà nghỉ ngơi một lát, chuẩn bị nấu cơm.

Phần quà bữa tối của tổ chương trình rất phóng phú, hơn nữa có mấy vị khách mời khác giúp đỡ, Lâm Trà nấu bữa tối hôm nay vô cùng suôn sẻ.

Ở bên kia, Liễu Linh Nhi cái gì cũng không biết, chỉ có thể nhìn các khách mời xuống bếp nấu ăn.

Trần Tiện Tri nói đùa: “Nhìn Linh Nhi như vậy là biết cô ấy chưa từng vào bếp. Ở nhà đều do Liễu lão sư nấu cơm sao?”

Mẹ của Liễu Linh Nhi qua đời mười năm trước, trong nhà Liễu Minh Khiêm chỉ có một mình ông ta và con gái.

Liễu Linh Nhi len lén ăn vụng một miếng cà tím om, vừa liếʍ đầu ngón tay vừa châm chọc: “Sao lão Liễu có thể nấu cơm chứ? Chúng ta đều ra ngoài ăn.”

“Không sao cả, sau này chỉ cần tìm một người chồng biết nấu ăn là được rồi.”

Trần Tiện Tri nói: “Con trai bây giờ đều biết nấu ăn.”

“Tôi cũng nghĩ vậy!”



Liễu Linh Nhi lại ăn vụng thêm một miếng thịt chiên nước mắm, vẻ mặt hưởng thị: “Nấu ăn đương nhiên là chuyện của con trai, sau này tôi sẽ tìm một người chồng biết nấu ăn và biết chăm sóc người khác. Sau này toàn bộ việc nhà để anh ấy lo hết!”

Tất cả các vị khách mời đều cười vang.

Liễu Minh Khiêm giả vờ giận dữ, vỗ vào gáy Liễu Linh Nhi: “Con chỉ mới 18 tuổi mà đã nghĩ đến chuyện lấy chồng rồi sao? Chuyện này cứ chờ con tốt nghiệp đi rồi nói tiếp!”

Liễu Linh Nhi bất mãn bĩu môi: “Con đã kiếm được tiền rồi!”

“Cho dù có kiếm được tiền thì con vẫn là học sinh! Con vẫn chưa tới tuổi hợp pháp đâu! Chăm chỉ học tập quan trọng hơn!”

Ở bên kia, Lâm Trà bưng một nồi canh cá hầm ra, trầm ngâm nhìn các khách mời cười nói rôm rả.

[Có vẻ như Liễu lão sư vẫn còn chưa biết Liễu Linh Nhi đã có người yêu! Vậy thì chắc chắn ông ta cũng không biết người yêu của Liễu Linh Nhi đang có mặt ở hiện trường chương trình của chúng ta!]

[Liễu Linh Nhi cố ý đến tổ chương trình với yêu đương bí mật với bạn trai nhỏ sao, thật kí©h thí©ɧ mà!]

Liễu Minh Khiêm:???

Khách mời:!!!

Căn phòng nhỏ ngay lập tức yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.



Lâm Trà đang cười hì hì ăn dưa, đột nhiên cảm giác có gì đó không đúng, ngơ ngác ngẩng đầu lên.

[Này, sao đột nhiên lại im lặng thế?]

Các khách mời trong căn phòng nhỏ nhìn nhau, trong ánh mắt có vẻ như đang đoán mò.

Nhất là Liễu Minh Khiêm, ông ta trừng mắt nhìn tất cả các vị khách mời nam có mặt, ánh mắt như một thanh kiếm, gần như đâm các vị khách mời năm ở hiện trường thành con nhím.

Cuối cùng ánh mắt của ông ta dừng ở trên người của Lâm Trà, run rẩy nhìn Lâm Trà.

[Sao Liễu lão sư lại nhìn tôi thế?]

[Sẽ không phải để ý đến tôi rồi chứ?]

Liễu Minh Khiêm:???

Khụ khụ khụ khụ!

Ai để ý cô chứ?!

Cô có cần phải tự luyến như vậy không!