Chương 44

Sau khi Liễu Minh Khiêm xin lỗi Chu Trạch Hủ, liền quay đầu nhìn về phía Liễu Linh Nhi.

Anh ta tận lực tâm bình khí hòa, nhưng trong thanh âm vẫn còn mang theo chút nghiến răng nghiến lợi:

“Liễu Linh Nhi, nếu người đó không phải Chu Trạch Hủ, thì là ai?!”

Phải nói rằng, Liễu Linh Nhi đi học sớm so với bạn cùng lứa, mới chỉ sang tuổi 18 có hai ngày, tên đàn ông thối tha nào mà lại cả gan yêu đương cùng cô con gái tuổi vị thành viên của anh ta!

Liễu Linh Nhi cúi đầu, có chút ngượng ngùng.

Lâm Trà lại chẳng sợ cái quái gì, cứ như đổ thêm dầu vào lửa, trong giọng nói tràn đầy vui sướиɠ khi người gặp họa:

[ Có gì đâu mà không nói, còn không phải là Bùi Hồng Vân sao ~]

Bùi Hồng Vân?!

Tất cả mọi người hít hà một hơi.

Tên này được! Thế mà lại là Bùi ảnh đế!

Bùi Hồng Vân khoan thai tới muộn, thời điểm đi vào rừng cây nhỏ, vừa lúc liền nghe được những lời này của Lâm Trà.

Anh ta còn đang nghĩ nên giải thích như thế nào với Liễu Minh Khiêm, Liễu Linh Nhi đã vô tư ôm lấy Bùi Hồng Vân, đứng thẳng tắp sống lưng nói:

“Bố, con đúng là đang yêu đương cùng Bùi lão sư, hơn nữa chúng con cũng sẽ kết hôn!”

“Kết hôn cái đầu con ấy!”

Liễu Minh Khiêm mặt đen như đáy chảo thường ngày Lâm Trà vẫn dùng để xào rau:

“Tuổi cậu ta nhiều hơn con gấp đôi! Cậu ta…… cậu ta là đồng lứa của bố con đấy!”

“Như vậy thì sao! Tình yêu làm gì có phân biệt tuổi tác!” Liễu Linh Nhi thẳng thắn sống lưng, yêu thương mà đem Bùi Hồng Vân bảo hộ ở phía sau, “Hơn nữa, Bùi lão sư chỉ mới hơn ba mươi tuổi, còn bố thì hơn bốn mươi tuổi rồi, hai người đâu thể gọi là đồng lứa!”

Liễu Minh Khiêm: Một nhát đao.jpg

Liễu Minh Khiêm: Hộc máu mồm.jpg

Anh ta và Bùi Hồng Vân cùng lắm hơn kém nhau bốn tuổi, còn từng ghép cp, hiện giờ liền biến thành hai thế hệ khác biệt?

Con gái lớn không thể giữ mãi bên cạnh!

Thấy con gái mình không thể khuyên bảo được, Liễu Minh Khiêm chỉ có thể như hổ rình mồi trừng mắt vào Bùi Hồng Vân, ánh mắt kia rõ ràng đang nói: Tôi xem cậu là anh em tốt, vậy mà cậu ngang nhiên muốn ngủ với con gái tôi?!

Bùi Hồng Vân nhẹ nhàng xoa xoa tay Liễu Linh Nhi, dịu dàng cười:

“Liễu lão sư, anh không cần quá lo lắng, em…… nhất định sẽ chăm sóc Linh Nhi thật tốt.”

Biểu tình trên mặt Liễu Minh Khiêm càng thêm một lời khó nói hết, mày nhăn thành hình chữ xuyên 川.

Giang Minh Khải lôi hạt dưa ra cắn, vô tư mà chia sẻ cùng nhóm bạn hữu đang ăn dưa xung quanh.

Vừa nãy cái đầu trọc của Chu Trạch Hủ bị lộ tẩy, khiến cậu ta rớt khỏi vị trí bằng hữu ăn dưa của Lâm Trà, Giang Minh Khải thuận lợi chiếm vị trí, lại có thể tiếp tục vui sướиɠ ăn dưa.

“Kỳ thật là, em cảm thấy Bùi lão sư và Linh Nhi cũng rất xứng đôi,” Giang Minh Khải nhỏ giọng nói, “Chồng già vợ trẻ thôi mà, đều là người trưởng thành cả, không có vấn đề gì!”

“So với thằng nhóc Chu Trạch Hủ kia, Bùi lão sư vẫn là tốt hơn nhiều!” Trần Tiện Tri bổ sung nói, “Ít nhất đầu Bùi lão sư không trọc!”

Lâm Trà bị kẹp ở giữa hai người nọ, thiên chân vô hại mà chớp chớp đôi mắt to.

[ Vấn đề là, Bùi Hồng Vân lại không yêu Liễu Linh Nhi, như vậy cp cũng sẽ không lâu dài í! ]

Đám khách mời: ???

Liễu Linh Nhi: ???

Bùi Hồng Vân rất muốn bịt miệng Lâm Trà lại, đáng tiếc anh ta không chỉ không bịt nổi, mà còn bị Liễu Minh Khiêm ngăn cản, căn bản chẳng có cách nào tới gần Lâm Trà.

Sắc mặt Liễu Linh Nhi nháy mắt tối sầm xuống, cô đột nhiên túm tay Bùi Hồng Vân, gằn từng chữ một:

“Bùi Hồng Vân, người trong lòng anh không phải là em? Vậy thì là ai?”

Bùi Hồng Vân vẻ mặt hơi hoảng loạn, vội vàng nói:

“Em đừng nghe người khác nói bậy, sao anh có thể không yêu em, người anh yêu nhất đương nhiên chính là em mà……”

[ Là bố của cô đó! ]

Giọng điệu của Lâm Trà không có chút gì là kinh ngạc, thậm chí tiếng lòng còn có vài phần hương vị vui sướиɠ khi thấy người gặp họa.

[ Ha ha ha, không thể tưởng được phải không! Người Bùi Hồng Vân yêu nhất ấy vậy mà lại là bố của Liễu Linh Nhi! Là Liễu Minh Khiêm! ]

Liễu Linh Nhi: ?

Liễu Minh Khiêm: ???

Hội khách mời: ??????