Chương 9

Một lát sau, ánh mắt Lâm Trà sáng lên.

[ A! Hiểu ra rồi! ]

[ Nhất định là do tốc độ quá nhanh nên Giang Minh Khải bị chị dâu hắt hủi, không thể tương thân tương ái! Cho nên chỉ có thể đi gánh nước! ]

[ Như vậy xem ra cuộc sống của Giang Minh Khải cũng không dễ dàng gì nhỉ! ]

Loảng xoảng ——

Giang Minh Khải đang gánh nước, đột nhiên lảo đảo một cái, trượt chân ngã sóng soài trên mặt đất.

Ngã cú này đã đủ thảm thiết rồi, vậy mà cái thùng sắt dùng để gánh nước bị hắn đè cho biến dạng, trong không khí còn nghe rõ giọng Giang Minh Khải thống khổ rêи ɾỉ thành tiếng.

Lâm Trà không còn tâm trạng lo ăn dưa, vội vàng tiến lên đỡ Giang Minh Khải dậy. Cùng lúc đó, Liễu Minh Khiêm cùng Trần Tiện Tri hoàn thành nhiệm vụ trở về, thấy Giang Minh Khải té ngã, cũng đều chạy lại hỏi han.

Lâm Trà chú ý thấy ở đằng sau, ánh mắt Khương Vận ghen ghét đến cơ hồ có thể bóp chết người, cô liền lùi một bước, để lại sân khấu cho các nam nhân xử lý.

[ Ây da, vậy là Giang Minh Khải không chỉ nhanh, mà thận lại còn hư? Thành phần thức ăn thời nay đúng là không tốt cho sức khỏe! ]

Giang Minh Khải sắc mặt đỏ tía, bàn tay được Liễu Minh Khiêm đỡ không ngừng run rẩy.

Ả nữ nhân Lâm Trà này, rảnh rỗi đến mức lúc nào cũng chỉ biết chửi thầm hay sao! Cái té ngã vừa rồi của hắn rốt cuộc là do đâu mà ra chứ?

Mà thôi cũng chẳng sao.

Giang Minh Khải thở dài một tiếng, rốt cuộc suy nghĩ của Lâm Trà cũng chỉ mình hắn là có thể nghe thấy. Cô ta thích chửi thầm thì cứ chửi đi, cũng chẳng phải vấn đề gì to tát.

Ngay sau đó, Giang Minh Khải ngẩng đầu, liền nhìn thấy Liễu Minh Khiêm và Trần Tiện Tri cùng mang một vẻ mặt vừa khó nói vừa cảm thông.

Ánh mắt phức tạp kia rõ ràng đang muốn nói: A! Giang Minh Khải! Vậy là cậu bị chứng thận hư!

Giang Minh Khải: “……”

Giang Minh Khải yên lặng đem thùng nước chụp lên đầu của chính mình.

Đậu mè! ( Một loại hạt )

Chết hết đi!

*

Trong phòng gỗ, Trần Tiện Tri lấy ra hộp thuốc, giúp Giang Minh Khải xử lý miệng vết thương.

Đầu gối và đùi Giang Minh Khải đều bị trầy xước, nhưng chưa bị ảnh hưởng đến xương khớp, cũng không tính là nghiêm trọng.

Lâm Trà thấy Liễu Minh Khiêm cùng Trần Tiện Tri đều vây xung quanh chỗ Giang Minh Khải, bản thân có muốn cũng chen không vào, vì thế cô sang nhà ăn bên kia chuẩn bị bữa tối.

Còn lại ba người họ nhìn nhau bối rối.

Ban đầu Liễu Minh Khiêm cùng Trần Tiện Tri còn tưởng rằng bản thân bị ảo giác, nhưng thời điểm vừa băng bó cho Giang Minh Khải, bọn họ rõ ràng lại nghe được giọng nói của Lâm Trà.

[ Ồ hố! Đứng từ trên cao nhìn xoáy tóc của Trần lão sư, quả nhiên đầu Trần lão sư bị trọc! Hói đầu tuyệt đối là đệ nhất sát thủ chuyên hủy diệt dung nhan tuổi trung niên! ]

Trần Tiện Tri: ???

Anh ta không có trọc! Chắc chắn không có trọc! Là do vết khâu ngày xưa trên đỉnh đầu bị lộ rõ mà thôi!