Chương 3-1

Edit: UrielJul

"Cho nên," phán quan bước đến bên bàn, nhìn quỷ hỏa lấp lánh trên mấy ngọn nến, "Hết thảy đều là gạt ta."

Dáng người anh mảnh khảnh, làn da trắng nõn, khóe mắt cong cong, dưới ánh lửa càng lộ ra vẻ mi mục hàm tinh.

Âm Thiên Tử cười nhìn anh: "Ta chẳng lẽ có thể lừa gạt em sao?"

Phán quan mím môi: "Bạch Vô Thường nói anh trước khi ra cửa soi gương hơn nửa giờ, thay tám bộ quần áo, cạo râu xong còn xịt nước hoa..."

Sắc mặt Âm Thiên Tử tối sầm.

Bạch Vô Thường luôn miệng nói: "Bệ hạ, người nghe ta giải thích, đây là thủ pháp tu từ cần thiết, ấy, khoan đã," hắn quay đầu nhìn phán quan: "Từ đó đến giờ cậu không tin ta?"

Hắc Vô Thường bình tĩnh chỉ ra: "Ngươi không phụ trách nội vụ của bệ hạ, hẳn là không biết ngài ấy đã làm gì trước khi ra ngoài."

"Nhưng ta có thể đoán a, hoặc cũng có thể là Mã Diện nương nương nói cho ta biết." Bạch Vô Thường yếu ớt giải thích.

Phán quan cười một tiếng: "Không thể nào, bệ hạ long chương phượng tư, thiên chất tự nhiên, căn bản không cần làm những chuyện ngươi nói."

"???"

Bạch Vô Thường cảm thấy góc độ nịnh nọt của người này quá kỳ quái!

"Được rồi, chuyện này không cần lo lắng nữa." Phán quan kéo ghế ngồi xuống, đặt bó hoa trong tay lên bàn, chậm rãi gảy hai cánh hoa, cười hỏi Âm Thiên Tử: "Bắt đầu chuẩn bị từ khi nào?"

Âm Thiên Tử cúi đầu nhìn anh: "Tuần trước, Quỷ Chính Ti đề nghị tổ chức yến hội Minh Thọ cho em, bị em cự tuyệt."

Phán quan nhớ tới quả thật có chuyện như thế này: "Lúc đó, tôi cân nhắc đến việc không cần phải hao tài tốn của."

"Minh phủ đóng cửa rồi sao?"

"Hả?" Phán quan sửng sốt.

"Vậy tại sao ngay cả thọ yến của mình mà em cũng phải tiết kiệm?" Âm Thiên Tử hừ lạnh một tiếng, vươn tay sang một bên.

Bạch Vô Thường nhanh chóng lấy ra vương miện đã chuẩn bị sẵn đưa lên.

Âm Thiên Tử đội vương miện lên đầu phán quan.

Phán quan cảm giác đỉnh đầu trầm xuống, đưa tay sờ sờ: "Cái gì thế?"

"Nón sinh nhật, đừng nhúc nhích." Âm Thiên Tử đè tay anh lại, đưa cho anh một con dao cắt bánh, "Ước nguyện rồi cắt bánh."

Phán quan: "Một quá trình thế tục như vậy đòi hỏi..."

"Dài dòng."

Chỉ bằng một cái búng tay, tất cả những chiếc đèn hoa sen lơ lửng trong biển tử khí đều bị dập tắt.

Xung quanh một mảnh tối tăm, bầu trời đêm không sao, bốn phía yên lặng, ngay cả khách sạn suối nước nóng mấy phút trước còn đèn đuốc sáng trưng tựa hồ cũng đã chìm vào giấc ngủ.

Trên đời chỉ còn sót lại đám quỷ hỏa trên chiếc bánh trước mặt, cùng đôi mắt sáng quắc của Âm Thiên Tử.

Phán quan vạn lần không nghĩ tới chính mình đường đường là một quyền thần của Minh phủ lại có một ngày bị buộc phải ước nguyện trước một ngọn nến, cùng Âm Thiên Tử đối diện chốc lát, anh bật cười rồi dời tầm mắt.

Bạch Vô Thường ở phía sau chọc chọc lưng anh: "Đừng chỉ lo cười, nến cũng sắp cháy hết rồi, nếu không..."

"Nhiều miệng. "Âm Thiên Tử cắt đứt lời hắn.

Bạch Vô Thường buồn bực cắn lưỡi, cảm thấy bệ hạ quả nhiên hoa mắt ù tai.

Phán quan trầm tư một lát, chắp hai tay lại, nhắm mắt lại, thầm đếm trong đầu ba giây rồi thổi tắt nến.

Trong nháy mắt nến tắt, Âm Thiên Tử búng tay một cái, đèn sen trong biển Tử Khí đồng loạt sáng lên, khách sạn lại trở nên sôi động.

Dưới lầu tổ chức tiệc áo liệm, nhạc sĩ thổi kèn xô na, những nam quỷ và nữ quỷ mặc mặc áo liệm gợi cảm nhảy múa trên sàn nhảy.

Trên sân thượng, phán quan ngước mắt lên, thấy Âm Thiên Tử đang nhìn mình: "Muốn hỏi tôi ước nguyện gì?"

"Không," Âm Thiên Tử lắc đầu, "Nói ra sẽ mất linh."

Phán quan cong mắt cười.

Người ta nói rằng nến cầu nguyện dưới ngọn nến thì ước mơ sẽ trở thành sự thật, đáng tiếc chính mình không có mộng đẹp, cũng không có chấp niệm khiến nó trở thành sự thật.

Cuộc sống quá hạnh phúc, thật sự là vô duyên vô cớ phụ lòng nến.

Mấy người chia nhau bánh ngọt, phán quan cùng Âm Thiên Tử nhàn nhã dựa vào lan can sân thượng, quan sát đại địa u minh rộng lớn.

Đuốc Minh Sơn là đỉnh núi cao nhất U Đô, đứng trên đỉnh núi có thể lướt qua kiến trúc san sát nối tiếp nhau và nhìn thẳng về phía Minh Hồ xa xa.

Nửa đêm, phồn thịnh như U Đô cũng dần dần rơi vào giấc ngủ say, sương đêm lơ lửng giữa những ngọn đèn đường mờ ảo, khúc xạ ánh đèn thành những bọt nước mông lung.

Thiên hạ thái bình, trời yên biển lặng.

Âm Thiên Tử: "700 năm ta ngủ say, em cai quản Minh giới rất tốt."

Phán quan: "Đó là kết quả nỗ lực của cả tập thể, chứ không phải công lao của riêng tôi".

Âm Thiên Tử: "Em không cần khiêm tốn, trong lòng ta biết em đã phải chịu khổ nhiều."

"Thật sao?" Phán quan nghiêng đầu, "Sao tôi không cảm thấy có gì là khổ nhỉ?"

Âm Thiên Tử nghiêng mặt nhìn về phía anh, quang ảnh dừng ở trên vương miện trên đỉnh đầu anh, viên kim cương thuần khiết phản chiếu ánh sáng rực rỡ, tương phản với đó là một góc kính chạm trổ ngân hoa.

Kính mắt chạm bạc là hắn tặng, vương miện nạm kim cương cũng là hắn tặng.

Nhưng hắn đột nhiên hối hận.

——Những viên ngọc quý kia quá mức chói mắt khiến đôi mắt đằng sau tròng kính kia lại ảm đạm, chỉ để lại một mảng bóng tối lờ mờ.

Đôi mắt đó rõ ràng là vô cùng đẹp.

Phán quan mỉm cười hỏi: "Nhìn tôi như vậy... trên mặt tôi dính kem sao?"

"Ừ." Âm Thiên Tử vươn tay, nhẹ nhàng lau qua gò má sạch sẽ bóng loáng của anh.

Ngón tay của Vạn Quỷ Chi Chủ vốn nên lạnh thấu xương, nhưng phán quan lại cảm thấy phảng phất có một ngọn lửa ở trên mặt mình càn rỡ liếʍ qua.

Một loại xúc cảm mềm mại rồi lại nóng bỏng lan từ má, đến lông mày, vành tai, vừa xa lạ vừa làm người ta quyến luyến.

Anh còn muốn tiếp tục, nhưng sự vuốt ve đã dừng lại.

Âm Thiên Tử thu tay lại, phóng tầm mắt nhìn về những ánh đèn của hàng ngàn ngôi nhà phía xa, hỏi: "Muốn quà sinh nhật gì?"

Phán quan cảm giác chỗ bị hắn chạm vào giống như đang bốc cháy, muốn chạm vào một cái, nhưng giơ tay lên lại cảm thấy không ổn, anh cứng đờ trong nháy mắt, vỗ về ngực, thở dài một tiếng: "Cư nhiên trực tiếp hỏi thọ tinh, như thế là không có thành ý, thật sự là khiến người ta thương tâm".

"Ha." Âm Thiên Tử cười lớn.

Phán quan ngẩng đầu nói: "Tôi suy nghĩ một chút, là muốn vàng bạc hay là muốn mỹ nhân đây..."

"Ta đã nghĩ đến những điều này, nhưng vô luận vàng bạc hay mỹ nhân đều không xứng với em," Âm Thiên Tử nhàn nhạt nói: "Nếu như có thể, ta muốn đem toàn bộ Minh Phủ tặng cho em."

Bạch Vô Thường đang ăn bánh cách đó không xa, vội quay đầu lại, thiếu chút nữa là tự vặn gãy cổ mình, ôm cổ trừng mắt nhìn Âm Thiên Tử: Đây là lời mà hôn quân phát biểu???

- ---------------------

1 chương dài quá, editor sẽ chia đôi chương ra a~

Editor để xưng hô như sau:

Phán quan vs Âm Thiên Tử: Tôi - anh

Âm Thiên Tử vs phán quan: Ta - em

(Thật ra editor cũng không biết nên để xưng như nào cho hợp lí nữa, bạn nào có í kiến gì vui lòng đóng góp, mình sẽ xem xét)